CÂY THẬP TỰ VEN ĐƯỜNG - Trang 114

cũng khó lòng trách được cô. Song Kathryn Dance vẫn luôn là một chỗ dựa
vững chắc anh có thể trông cậy, là thước đo để anh đánh giá cách ứng xử
của chính mình. Hành động của cô nhắc anh nhớ rằng ở đây họ đang vượt
ra ngoài lĩnh vực quen thuộc của mình, rằng vụ án này không phải là một
vụ thanh toán băng đảng điển hình hay một nhóm buôn lậu vũ khí dọc tuyến
Xa lộ Liên bang 101.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” O’Neil hỏi.
“Cậu ta đánh tôi, rồi bỏ chạy. Michael, cậu nhóc này không phải là

Travis.”

“Cái gì?”
“Tôi đã thoáng nhìn thấy cậu ta. Cậu ta tóc vàng.” Dance nhăn mặt nhìn

một vết rách trên váy, dừng việc chỉnh đốn trang phục. Cô bắt đầu quan sát
mặt đất. “Cậu nhóc đã đánh rơi thứ gì đó... Ồ, kia rồi.” Cô nhặt vật đó lên.
Một hộp sơn xịt.

“Tất cả chuyện này là cái quái gì vậy?” O’Neil lên tiếng.
Dance đút súng vào bao đựng bên hông và quay trở lại phía ngôi nhà.

“Chúng ta hãy đi tìm hiểu xem.”

Cả hai quay lại căn hộ của gia đình Brigham cùng lúc với đội tăng viện -

hai xe tuần cảnh của cảnh sát thành phố Pacific Grove. Là cư dân lâu năm,
Dance biết rõ các nhân viên cảnh sát ở đây và vẫy tay chào.

Bọn họ tiến đến bên cô và O’Neil.
“Không sao chứ, Kathryn?” một người cảnh sát hỏi khi trông thấy mái

tóc rối tung và bộ váy dính đầy bụi đất của cô.

“Ổn cả.”
Nữ đặc vụ tường thuật cho họ biết về vụ tấn công và cuộc truy đuổi. Một

người cảnh sát dùng chiếc bộ đàm hiệu Motorola đang đeo trên vai để báo
cáo lại sự việc.

Dance và O’Neil vừa tới trước nhà thì giọng một phụ nữ vang lên từ bên

trong, “Các vị có bắt được nó không?” Cánh cửa mở toang, người nói bước
ra đứng trên ngưỡng cửa. Bà ta có thân hình đầy đặn và khuôn mặt tròn
vành vạnh, Dance đoán bà ta chừng ngoài bốn mươi. Bà ta mặc một chiếc
quần jean rách tả tơi và một cái áo sơ mi xám nhàu nhĩ với vết ố màu tam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.