CÂY THẬP TỰ VEN ĐƯỜNG - Trang 127

Cậu ta đã trở thành một con người hoàn toàn khác, bị cơn phẫn nộ điều

khiển.

Xu hướng bạo lực ở giới trẻ hầu như luôn xuất phát từ phẫn nộ, không

phải từ phim ảnh hay truyền hình...

“Con chẳng làm gì sai hết!” Travis gầm lên, quay ngoắt lại và lao qua

cửa trước, đóng sầm lại thật mạnh. Cậu ta hối hả bước ra khoảnh sân bên
hông nhà, vồ lấy chiếc xe đạp đang dựa vào một hàng rào đổ, dắt xuống con
đường mòn đi xuyên qua vạt rừng mọc ôm lấy sân sau.

“Còn quý vị, xin cảm ơn vì đã làm hỏng cả ngày của chúng tôi. Giờ các

người hãy xéo đi.”

Với những lời chào tạm biệt được nói ra bằng giọng đều đều, Dance và

O’Neil quay ra phía cửa, Sonia hướng ánh nhìn xin lỗi dè dặt về phía họ.
Bố Travis sải chân bước vào trong bếp. Dance nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh
mở rồi một nắp chai được bật ra.

Ra đến bên ngoài, cô hỏi, “Anh thế nào?”
“Không đến nỗi tệ, tôi nghĩ vậy,” O’Neil nói và giơ lên một mảnh nhỏ

xíu màu xám. Anh đã lấy nó từ chiếc áo nỉ trong giỏ đồ giặt khi quay đi để
Dance thực hiện thẩm vấn.

Họ ngồi xuống băng ghế trước chiếc xe địa hình của O’Neil. Hai cánh

cửa cùng đồng thời đóng sập lại. “Tôi sẽ đưa mẫu sợi vải cho Peter
Bennington.”

Việc đó không được phép vì họ không có lệnh khám nhà, nhưng ít nhất

nó cũng có thể cho họ hay Travis là đối tượng nghi vấn nhiều hay ít.

“Nếu trùng khớp, sẽ cho theo dõi cậu ta chứ?” cô hỏi.
O’Neil gật đầu. “Tôi sẽ dừng lại ở chỗ tiệm bánh. Nếu xe đạp của cậu ta

dựng bên ngoài, tôi có thể lấy một mẫu đất từ bánh xe. Tôi nghĩ quan tòa sẽ
cho lệnh khám xét nếu mẫu đất khớp với hiện trường trên bãi biển.”

Anh quay sang nhìn Dance. “Linh cảm à? Cô nghĩ cậu ta làm chuyện đó

không?”

Dance băn khoăn. “Tất cả những gì tôi có thể nói là tôi đã nhận rõ hai

lần tín hiệu không thành thật.”

“Lúc nào vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.