CÂY THẬP TỰ VEN ĐƯỜNG - Trang 500

Bố cậu cũng cảm ơn và bắt tay cô.
“Này, Travis. Cầm lấy,” Dance đưa cho cậu ta một mảnh giấy.
“Cái gì đây ạ?”
“Từ một người muốn em gọi điện cho cậu ấy.”
“Ai thế ạ?”
“Jason Kepler.”
“Ai vậy nhỉ?... À, Stryker phải không ạ?” Travis chớp mắt. “Chị biết cậu

ấy.”

“Cậu ấy đã đi tìm khi em mất tích. Cậu ấy đã giúp bọn chị tìm thấy em.”
“Thật thế ạ?”
“Đúng thế. Cậu ấy nói các em chưa bao giờ gặp mặt nhau.”
“Ừm, ngoài đời thì chưa.”
“Hai em chỉ sống cách nhau có năm dặm.”
“Thế ạ?” cậu thiếu niên nở một nụ cười ngạc nhiên.
“Cậu ta muốn thỉnh thoảng gặp em.”
Travis gật đầu với một thái độ kỳ lạ trên khuôn mặt, như thể ý tưởng gặp

một người bạn trong thế giới ảo ngoài thế giới thực quả thật là một điều vô
cùng lạ lùng.

“Về nhà thôi, con yêu,” bà mẹ nói. “Mẹ sẽ chuẩn bị một bữa tối đặc biệt.

Sammy đang rất nóng lòng được gặp lại con.”

Sonia và Bob Brigham cùng con trai họ quay trở lại chiếc xe. Cánh tay

ông bố giơ lên ôm qua vai cậu con trai. Trong giây lát. Rồi lại buông xuống.
Kathryn Dance ghi nhận một cố gắng để thiết lập mối liên kết. Cô không tin
vào sự cứu rỗi đến từ thần thánh, mà tin vào quan điểm cho rằng những con
người trần thế khốn khổ chúng ta hoàn toàn có thể tự cứu rỗi chính mình,
nếu hoàn cảnh và chiều hướng nỗ lực là tốt đẹp. Bằng chứng về năng lực ấy
có thể tìm thấy trong từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất, như một bàn tay to dè dặt
đặt lên một bờ vai xương xẩu.

Những cử chỉ luôn chân thật hơn lời nói.
“Travis?” cô gọi.
Cậu bé quay lại.
“Có thể lúc nào đó chị sẽ gặp lại em… ở Aetheria.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.