CÂY THẬP TỰ VEN ĐƯỜNG - Trang 62

“Anh bạn tôi nói tay giáo sư này rất khá. Và anh ta tình nguyện giúp đỡ

nếu có lúc nào đó họ cần đến.”

“Xuất thân thế nào?”
“Tất cả những gì tôi biết là anh ta từ Thung lũng Silicon

[6]

tới và bắt đầu

dạy học.”

“Ít ra ngành giáo dục cũng không có cái bong bóng nào bị vỡ.”
“Cô có muốn tôi thử liên lạc với anh chàng giáo sư đó không?”
“Tất nhiên rồi.”
O’Neil lấy từ trong ca táp một xấp danh thiếp được sắp xếp ngăn nắp

gọn gàng hệt như đồ đạc trên chiếc thuyền của anh, rồi tìm được một tấm
thiếp và bấm số gọi đi. Trong ba phút, anh đã liên lạc được với người bạn
của mình và có một cuộc trao đổi ngắn. Vụ tấn công đã kịp thu hút sự chú ý
của FBI, Dance có thể suy đoán là vậy. O’Neil nguệch ngoạc ghi lại một cái
tên và cảm ơn người đặc vụ nọ. Anh ngắt liên lạc rồi đưa mảnh giấy cho
Dance. Tiến sĩ Jonathan Boling. Phía dưới tên là một số điện thoại.

“Có mất gì đâu, đúng không?… Bây giờ ai đang giữ chiếc máy tính

nhỉ?”

“Nằm trong két bằng chứng của chúng ta. Tôi sẽ gọi điện bảo họ lấy nó

ra.”

Dance rút điện thoại di động của cô khỏi bao đựng và gọi cho Boling, ấn

vào hộp thư thoại của anh ta và để lại một lời nhắn.

Cô tiếp tục cho O’Neil biết thêm về Tammy, đề cập tới việc phần lớn

phản ứng về cảm xúc của cô bé đều xuất phát từ nỗi sợ hãi kẻ tấn công sẽ
lại ra tay nữa, và có thể nhằm vào những người khác.

“Đúng điều chúng ta đang lo ngại,” O’Neil nói, đưa bàn tay chai sạn lên

lùa qua mái tóc muối tiêu.

“Cô bé cũng biểu hiện ra ngoài những tín hiệu của cảm giác tội lỗi,”

Dance nói.

“Bởi vì rất có thể cô bé có một phần trách nhiệm trong chuyện đã xảy

ra?”

“Đó chính là điều tôi đang nghĩ. Dù thế nào đi nữa, tôi thực sự muốn tìm

hiểu xem bên trong chiếc máy tính đó có gì.” Dance liếc mắt xem đồng hồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.