CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 139

đâu ta sẽ là thống soái quân đội giáo triều và lúc đó em sẽ thấy ta tung
hoành ra sao!”

Jofre lắc đầu và cố gắng kiềm chế cơn giận. Sau một lúc cậu cũng bình

tâm lại. Lúc đó, với sự bình thản khác thường, cậu lí luận: những cuộc
chiến vô nghĩa để tranh giành quyền lực chính trị có gì là thú vị, và thực tế
chúng làm ta phát chán. Còn dùng vũ khí để lấy đi mạng sống của người
khác, chấp nhận nguy cơ đày đọa đời đời vì một mục tiêu quân sự nào đấy
cũng là chuyện vô nghĩa. Để đánh liều như vậy, cậu nghĩ cái giá phải quý
hơn thế và có mục đích riêng.

* * *

Cesare cũng đang bồn chồn bất an. Cuộc nói chuyện với Lucrezia khiến

lòng chàng nặng trĩu và không thể nào chợp mắt. Dò hỏi, chàng được biết
Giáo hoàng đã lui về khu của ông. Tuy thế, chàng cảm thấy phải thưa
chuyện với cha.

Trong dãy phòng riêng của mình, Giáo hoàng đang ngồi trước bàn làm

việc, đọc và kí duyệt các văn thư chính thức được hai người thư kí trình
lên. Ông cho họ ra ngoài khi Cesare bước vào phòng. Ngạc nhiên trước
năng lượng dồi dào của cha, Cesare bước về phía ông để nhận một cái ôm.
Một ngọn lửa lớn do năm súc gỗ cháy tạo nên, sáng rực trong lò sưởi khổng
lồ.

Giáo hoàng đã mặc đồ ngủ: một áo ngủ dài bằng len, phủ bên ngoài là áo

lụa thêu hoa văn phong phú, và được viền lông thú mà ông nghĩ sẽ giúp giữ
thân nhiệt và bảo vệ ông chống lại những cơn gió độc gây sốt rét ở Rome.
Trên đầu ông đội một mũ hình vuông nhỏ màu hồng ngọc, không trang sức.
Alexander thường nói rằng mặc dầu một Giáo hoàng, vì lí do quốc thể, phải
luôn luôn phô bày sự giàu sang của Giáo hội trước công chúng, nhưng ít
nhất ông cũng có thể ngủ giản dị như một nông dân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.