CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 145

10

Giáo hoàng Alexander đã bị Virginio Orsini, vị nam tước thuộc giáo

triều mà ông rất tin cẩn, phản bội vào thời điểm ông cần ông ta nhất và ông
khó nuốt trôi sự phản bội này. Quỷ dữ đã cám dỗ linh hồn nọ, ông lí luận,
và do đó quỷ dữ phải bị hủy diệt. Việc Virginio bị bắt, tra tấn rồi bị giết tại
một trong những nhà ngục nổi tiếng của Naples vẫn không giúp Alexander
rửa hận.

Đối với Giáo hoàng cuộc chiến này đã trở thành trận đánh thực sự giữa

Người Đại diện của Đức Jesus Christ trên mặt đất và chính quỷ Satan. Với
tư cách nguyên thủ của tất cả các lãnh thổ thuộc giáo triều ông biết mình
phải ra tay hành động, quyết liệt trừng trị bọn nam tước địa phương ưa
đánh nhau liên miên - và còn tệ hại hơn nữa, chúng dám khinh thường,
cưỡng lệnh Giáo hội Công giáo La Mã. Vì nếu lời của Đức Thánh Cha mà
không được tôn vinh và phục tùng, nếu tội lỗi được phép lan tràn như nấm
sau mưa mà những người đức hạnh khoanh tay đứng nhìn, thế thì uy quyền
của Giáo hội cũng sẽ suy yếu. Đến lúc ấy, ai sẽ cứu rỗi linh hồn của những
người thiện tâm để đem họ về với Chúa?

Alexander hiểu rằng uy quyền tâm linh phải được sức mạnh thế tục hỗ

trợ. Mặc dầu quân Pháp đã rút đi chỉ còn lại mấy đạo quân ít ỏi và chúng
cũng đã bị quân của Liên minh thần thánh đánh cho tan tác cả rồi,
Alexander vẫn nghĩ rằng mình phải nghĩ ra một hình phạt đích đáng để đảm
bảo rằng một sự phản bội như thế sẽ không còn tái diễn.

Sau nhiều hồi cân nhắc thiệt hơn, ông lập luận rằng mình cần phải đem

bọn Orsini ra làm tấm gương cho những tên nam tước dưới quyền nhìn thấy
đó mà dẹp bỏ ý nghĩ phản loạn. Để làm được chuyện đó ông phải sử dụng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.