CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 216

“Có gì thế?” Chàng hỏi. “Gì thế, em cưng?”
“Papa đã sai người giết Perotto,” nàng nói. Từ lâu rồi, kể từ khi còn bé,

nàng đã không còn gọi Giáo hoàng là Papa.

“Perotto đã chết?” Cesare thốt lên, sửng sốt với tin đó. “Anh đã bảo cậu

ta đi trốn cho đến khi anh quay về.” Chàng hít vào một hơi sâu, và khẽ hỏi,
“Cậu ta được tìm thấy ở đâu?”

Lucrezia ôm chặt anh mình. “Trong khu ghetto. Một quán rượu của khu

ghetto. Một nơi mà anh ấy không bao giờ đặt chân đến.”

Cesare nhận ra rằng ngay cả khi chàng cố gắng giúp Perotto, mọi chuyện

cũng đã quá muộn. Thế rồi họ nói với nhau về tính tình dịu dàng khả ái của
chàng trai, lòng tự nguyện hi sinh của chàng cho tình yêu. “Anh ấy đúng
thực là một nhà thơ,” Lucrezia nói.

“Thiện tâm của cậu ta khiến anh cảm thấy xấu hổ,” Cesare nói. “Bởi giả

sử chuyện khác đi, anh không dám chắc mình sẽ chọn lựa như cậu ta, mặc
dầu anh thực sự rất yêu em.”

Lucrezia nói, vẻ chắc nịch, sắc bén. “Có công lí trên nước Trời, em

không hề nghi ngờ điều đó. Lòng can đảm, tâm hồn cao thượng của anh ấy
sẽ được hiển vinh.”

Họ cùng tản bộ bên hồ hàng giờ liền, và hàng giờ sau, họ hàn huyên bên

ngọn lửa sáng rực trong căn lều. Sau đó họ làm tình, còn mê đắm hoan lạc
hơn cả trước đây. Họ nằm bên nhau thật lâu, trước khi bất kì người nào
trong hai người muốn phá vỡ sự im lặng, và rồi Lucrezia lên tiếng trước.
“Bé con của chúng ta là thiên thần xinh đẹp nhất em từng thấy,” nàng nói,
mỉm cười. “Và trông bé giống như…”

Cesare nghiêng người trên cánh tay và nhìn vào đôi mắt xanh trong của

em gái. “Giống hệt ai vậy?” Chàng hỏi.

Lucrezia cười lớn. “Giống hệt… chúng ta!” Nàng nói, và lại cười reo.

“Em nghĩ chúng ta sẽ cùng hạnh phúc, cho dù bé chỉ là con anh, và không
bao giờ có thể là con em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.