CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 237

đến, phải đỡ nàng khỏi ngất đi. Nhưng cả hai đều chậm chân một bước và
Lucrezia đã khụy xuống.

“Vinh danh Chúa Cả trên trời,” Julia nói, tươi cười. “Chàng là tạo vật

tuyệt mĩ nhất mà công nương từng thấy, đúng không nào?”

Lucrezia yên lặng. Ngay lúc đó Alfonso nhìn lên và trông thấy nàng

dường như chàng cũng hóa ngây ngô, mụ mẫm cả người như bị thôi
miên…

Sáu ngày trước khi cử hành hôn lễ, Lucrezia và Alfonso cùng dự những

bữa tiệc tưng bừng hoặc cùng nhau đi dạo ở miền quê. Họ thăm viếng
những cửa hàng thanh lịch nhất, các con phố nên thơ của thành Rome, thức
khuya, dậy sớm.

Như một đứa bé, Lucrezia lại chạy đến chỗ của cha và vui vẻ ôm hôn

cha. “Papa, con biết nói gì để tạ ơn người? Làm sao người biết được là
người đã đem lại cho con hạnh phúc biết bao!”

Con tim Alexander thấy vui trở lại. Ông bảo con gái, “Ta muốn cho con

mọi thứ mà con muốn… và cả những kho báu lớn ngoài sức tưởng tượng.”

Hôn lễ lần này cũng giống như hôn lễ lần đầu của Lucrezia, được cử

hành long trọng và xa hoa nhưng có khác là lần này nàng hoàn toàn tự
nguyện khi thốt lời thề ước và không mấy để ý đến lưỡi gươm tuốt trần do
viên sĩ quan Tây Ban Nha, Cervillon, giữ trên đầu nàng.

Đêm đó, sau buổi lễ, Lucrezia và Alfonso vui sướng hoàn thành hôn ước

của họ trước sự chứng kiến của Giáo hoàng và hồng y Ascanio Sforza, và
ngay sau khi được phép, đôi tân hôn nhanh chóng rút về Santa Maria in
Portico, tận hưởng ba ngày ba đêm cùng nhau mê đắm trong lạc thú ái ân
vợ chồng. Họ không cần gì khác ngoài cần nhau. Và lần đầu tiên trong đời,
Lucrezia cảm nhận sự tự do của một tình yêu được cho phép.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.