CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 340

“Chị sẽ khinh bỉ em vì sự thật này,” cậu nói. “Nếu em nói ra điều này với

bất kì ai ngoài chị, em sẽ tiêu đời. Tuy nhiên nếu không trút bầu tâm sự, em
e rằng mình sẽ phát điên, hay mất đi linh hồn. Và đối với em, điều đó còn
kinh khủng hơn nhiều.”

Lucrezia bối rối. “Tội lỗi nào ghê gớm đến nỗi khiến cho em phải run

rẩy?” Nàng hỏi. “Em có thể đặt niềm tin vào chị. Chị thề sẽ không để em
gặp nguy hiểm, chị sẽ không bao giờ hé ra nửa lời về bí mật của em.”

Jofre nhìn vào chị mình, lắp bắp nói. “Không phải Cesare giết anh Juan

đâu.”

Lucrezia vội đưa tay lên môi cậu. “Đừng nói nữa, em trai. Đừng nói

những lời chị có thể nghe lòng, vì chị biết em từ khi em còn là đứa bé mà
chị bồng bế. Nhưng chị rất muốn hỏi, động cơ gì mãnh liệt đến độ thôi thúc
một hành vi như thế?”

Jofre ngả đầu lên ngực chị, để cho chị ôm mình dịu dàng trong khi cậu

thầm thì. “Sancia,” cậu nói. “Vì không hiểu sao, linh hồn em ràng buộc với
linh hồn nàng. Không có nàng, em không sống nổi.”

Lucrezia nghĩ đến Alfonso và nàng hiểu. Rồi nàng lại nghĩ đến Cesare.

Chàng hẳn đã bị giằng xé biết bao. Giờ đây nàng cảm thấy đồng cảm với
những ai là nạn nhân của tình yêu, và trong thời khắc ấy, tình yêu dường
như còn phản trắc hơn chiến tranh rất nhiều.

* * *

Cesare không thể tiếp tục chiến dịch Romagna mà không đến thăm em

gái trước. Chàng phải gặp mặt nàng để giải thích, để cầu xin tha thứ, để lấy
lại tình yêu của nàng.

Khi chàng đến Nepi, Sancia tìm cách ngăn chàng tránh xa Lucrezia,

nhưng chàng gạt nàng ta qua một bên, đến dãy phòng riêng của em gái và
xông vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.