CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 339

Còn hiện nay, chồng cũ mất chưa lâu mà nói đến chồng mới e là quá sớm,
Nepi lại cách xa Rome nữa.”

* * *

Tuần nối tuần trôi qua chậm chạp, Lucrezia cố gắng vượt qua nỗi đau

buồn và tìm một lí do để tiếp tục sống. Cuối cùng, một đêm kia, trong khi
nàng nằm trên giường đọc sách dưới ánh đèn cầy, cậu em Jofre bước vào
ngồi kế bên giường nàng.

Mái tóc vàng rơm của Jofre được giấu dưới chiếc mũ nhung xanh, đôi

mắt nó đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Lucrezia biết cậu em đã xin về nghỉ sớm nên
nàng thấy hơi khác thường khi thấy cậu ăn vận tinh tươm như sắp đi ra
ngoài. Nhưng nàng chưa kịp hỏi han, cậu đã bắt đầu nói, lời lẽ cứ thế tuôn
ra, không dừng được.

“Em đã làm những chuyện thật xấu hổ,” cậu nói với chị. “Em đã tự phán

xét mình vì những chuyện đó. Không vị Chúa nào phán xét em như thế. Và
em đã làm những chuyện mà cha sẽ phán xét em, nhưng em chưa từng dám
phán xét ông như thế cả.”

Lucrezia ngồi thẳng trên giường, đôi mắt nàng sưng lên vì khóc nhiều.

“Em trai của chị, em đã làm những chuyện gì khiến cha có thể phê phán?
Bởi vì, trong số bốn anh chị em mình, em là đứa ít bị chú ý nhất và là đứa
dễ thương nhất.”

Jofre nhìn nàng, và nàng là chứng nhân cho cuộc tranh đấu nội tâm nơi

cậu. Cậu ta đã chờ đợi quá lâu để thú tội, và Lucrezia là người cậu tin
tưởng nhất. “Lương tâm em không thể chịu nổi việc mang trên mình tội lỗi
này,” chàng nói. “Vì em đã giữ nó quá lâu rồi.”

Lucrezia vươn người nắm lấy bàn tay em, vì trong đôi mắt cậu, nàng

nhìn thấy bao nhiêu là bối rối và tội lỗi khiến nàng thấy nỗi đau của mình
dường như còn kém xa. “Chuyện gì khiến em rối trí đến thế?” Nàng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.