CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 341

Lucrezia ngồi đó, đang chơi một điệu than vãn trên chiếc đàn lute. Khi

thấy Cesare, những ngón tay nàng cóng lại trên các sợi dây, lời ca bỗng
dừng lại, chơi vơi…

Chàng chạy đến và quỳ xuống trước nàng, tựa đầu mình lên gối nàng.

“Anh nguyền rủa cái ngày anh sinh ra để gây cho em nhiều khổ đau đến
thế. Anh nguyền rủa cái ngày anh cảm thấy yêu em hơn cả cuộc sống này,
và anh ao ước chỉ một lần được gặp lại em trước khi anh lại dấn mình vào
chốn can qua, vì không có tình yêu của em thì chẳng có trận đánh nào đáng
cho anh tham chiến.”

Lucrezia đặt bàn tay nàng lên mái tóc màu nâu đỏ của anh trai, vuốt ve,

vỗ về cho đến khi chàng nhấc đầu lên nhìn nàng. Thế nhưng nàng vẫn
không nói gì.

“Biết đến bao giờ em có thể tha thứ cho anh?” Chàng hỏi.
“Sao có thể không được?” Nàng trả lời.
Đôi mắt chàng nhòa lệ, nhưng mắt nàng thì không. “Em còn yêu anh

không, hơn tất cả mọi sự trên trần gian này?” Chàng hỏi.

Nàng thở thật sâu, và do dự một chốc. “Em yêu anh, anh trai ạ. Vì anh

cùng chẳng hơn gì một con cờ trong ván cờ này. Thế nên, em cảm thương
cho cả hai chúng ta.”

Cesare đứng trước nàng, bối rối, nhưng vẫn tạ ơn nàng. “Bây giờ, mang

gươm đi mở cõi cho Rome sẽ dễ dàng hơn đối với anh, vì anh đã lại thấy
mặt em.”

“Bảo trọng nhé,” Lucrezia nói. “Vì em không thể chịu đựng nổi một mất

mát lớn nào nữa đâu.”

Trước khi chàng ra đi, nàng cho phép chàng ôm nàng, và bất chấp tất cả

những gì đã xảy ra nàng vẫn cảm thấy trái tim mình được chàng an ủi.
“Anh ra đi để nhất thống sơn hà cho giáo triều,” chàng bảo nàng. “Khi gặp
lại nhau, ta hi vọng sẽ hoàn tất mọi điều ta đã hứa.”

Lucrezia tươi cười. “Với hồng ân Chúa Cả, sẽ sớm có một ngày hai ta lại

quay về Rome sống yên vui.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.