CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 377

26

Ngân Hồ thật đẹp vào mùa xuân năm ấy. Cesare và Lucrezia tạo thành

một cặp xứng đôi khi cùng dạo bước ven bờ hồ, nàng mặc áo khoác và mũ
trùm đầu đính châu ngọc còn chàng vận áo khoác nhung đen, mũ bê-rê gắn
lông công và đá quý. Họ đã quay về nơi chốn mà họ từng trải qua những
thời khắc hạnh phúc nhất, vì giờ đây thời gian họ được ở bên nhau sẽ rất
hiếm hoi khi cuộc hôn nhân của nàng với Alfonso d’Este đến gần.

Mái tóc hung đỏ của Cesare sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời và chiếc mặt

nạ đen thường lệ cũng không giấu được nụ cười trên khuôn mặt chàng khi
được ở bên nàng.

“Thế là tuần tới em sẽ là người nhà d’Este,” Cesare nói giễu. “Lúc đó em

sẽ có trách nhiệm và may mắn được làm thành viên của một gia đình quyền
quý nhỉ?”

“Em sẽ mãi mãi là một người nhà Borgia, Chez à.” Lucrezia nói. “Và

chẳng có lí do gì để ganh tị trong lần liên minh hôn nhân này, vì em chẳng
dại gì mà tin rằng cuộc hôn nhân này là chuyện lấy nhau vì tình. Anh chàng
Alfonso này bất đắc dĩ phải lấy em làm vợ cũng như em phải miễn cưỡng
lấy anh ta làm chồng. Nhưng em là con gái của cha cũng như anh ta là con
trai của cha anh ta.”

Cesare cười âu yếm. “Qua khổ đau, em càng trở nên xinh đẹp hơn. Liên

minh hôn nhân này sẽ cho phép em làm được nhiều điều mà em thích. Nhà
d’Este yêu mến nghệ thuật, hay mời đến các nhà thơ và điêu khắc gia.
Ferrara đắm mình trong văn hóa và văn học cổ điển vốn là những chủ đề
mang lại sinh khí cho em. Cũng có điều may mắn cho anh là Ferrara lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.