CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 421

Jofre nhìn thẳng vào đôi mắt mờ đục của ông và nói, “Con không thể tha

thứ cho cha, cha ạ. Vì do cha mà con không thể tự tha thứ cho mình.”

Alexander nhìn cậu con út. “Ta biết rằng lúc này đã quá muộn nhưng

trước khi ta mất, con phải nghe ta nói. Lẽ ra con nên là hồng y, bởi con mới
là người lương thiện nhất trong nhà chúng ta.”

Cái đầu của Jofre thoáng lắc đầu. “Cha à, cha vẫn chưa hiểu con đâu.”
Nghe thế Alexander cười ranh mãnh, vì khi mọi chuyện đã sáng tỏ,

không thể còn nhầm lẫn được nữa. “Nếu không có Judas, thì Jesus hẳn
cũng chỉ là một người thợ mộc, sống một đời đi giảng đạo mà chẳng có
mấy người nghe rồi chết như một ông già lẩm cẩm thôi,” ông vừa nói vừa
khúc khích cười. Vì bỗng dưng, cuộc sống dường như phi lí quá chừng.

Nhưng Jofre đã ào chạy ra ngoài.
Cesare lại ngồi xuống cạnh cha, nắm lấy tay ông cho đến khi bàn tay đó

lạnh giá như băng.

Alexander rơi vào hôn mê, không còn nghe tiếng gõ cửa nhẹ. Ông không

còn thấy người tình Julia Farnese trong chiếc áo choàng đen có mũ trùm
đầu và mạng che mặt, đi vào phòng. Cởi áo và mạng xong, nàng quay sang
Cesare.

“Tôi không thể nào không gặp Đức Thánh Cha trước khi ông ra đi,”

nàng giải thích, cúi người hôn lên trán Alexander.

“Lâu nay chị khỏe chứ?” Cesare mở lời hỏi thăm, nhưng nàng không trả

lời.

Thay vì thế, nàng bảo, “Cậu biết đấy, con người này là cuộc sống của tôi,

là điều giúp tôi tồn tại. Nhiều năm qua, tôi từng có nhiều tình nhân. Phần
lớn là những cậu con trai - non nớt, thiếu kinh nghiệm hoặc cục cằn thô
bạo, hoặc tìm kiếm vinh quang hão. Nhưng bất chấp những lỗi lầm,” nàng
nói, quay sang lại phía Alexander, “ông ấy mới xứng đáng là đàn ông.”

Mắt ứa lệ, nàng thì thầm, “Vĩnh biệt, tình yêu của em.” Nàng với tay lấy

áo khoác, mạng che mặt và nhanh chóng rời khỏi phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.