CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 185

Đôi lúc, khi điện thoại reo vang giữa đêm khuya, tôi cảm thấy ngập

ngừng đôi chút. Tôi tự hỏi liệu mình có nên kệ nó, có nên hiện diện

trong nỗi đau đớn tột cùng không gì có thể hàn gắn nổi của nó hay không.
Đôi khi tôi nghĩ, mình sẽ không trả lời điện thoại. Tôi sẽ trả lời vào ngày
mai. Nhưng rồi tôi lại nhớ đến Paula Moors và những buổi sáng mùa đông
kinh hoàng, khi tôi tỉnh dậy rất sớm, cả một ngày tồi tệ đang mở ra trước
mặt tôi.

“Con có nhớ mình đã nói rằng đôi khi Chloe làm phiền con không?”

tôi nói với nó qua điện thoại vào một đêm.

“Con đã nói thế ạ?”

“Con đã nói rằng con sợ đi du lịch với con bé vì nó có thể sẽ làm

phiền con trên máy bay. Con nói với bố rằng con đã từng bỏ tai nghe điện
thoại ra xa rai mình bởi vì con không thể nghe những chuyện tầm phào về
tham vọng của con bé thêm một chút nào nữa.”

“Con không thể nhớ mình đã từng có cảm giác như thế.” “Con đã từng

cảm thấy thế. Đó là sự thật.”

Im lặng kéo dài. “Bố có nghĩ con trẻ con khi nói với bố tất cả những

điều này không? Con không thể nói với đám bạn được. Chúng nó toàn nói
những điều ngu ngốc - bọn nó không cố ý nhưng con sợ rằng chúng nó sẽ
nói điều gì đó thực sự khiến con bị tổn thương. Bố hiểu ý con không?”

“Bố hoàn toàn hiểu.”

Một chút thay đổi trong âm điệu, giống như giọng một người cuối

cùng cũng thú tội về một tội ác. Nó nói: “Con đã gọi cho cô ấy.”

“Và?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.