Nếu có từ bốn trở lên những niềm tin đó đúng với bạn thì bạn vẫn còn
rất vướng mắc với cha mẹ mình. Dù khó chấp nhận, tất cả những niềm tin
kể trên đều mang tính tiêu cực. Chúng ngăn không cho bạn trở thành một
người độc lập và riêng biệt. Chúng làm tăng sự phụ thuộc và cướp đi sức
mạnh để bạn trưởng thành.
Một vài niềm tin trong số đó đặt hoàn toàn trách nhiệm lên vai bạn.
Bạn phải chịu trách nhiệm cho những cảm xúc của cha mẹ. Khi các bậc cha
mẹ độc hại cảm thấy tồi tệ thì họ thường tìm người khác để đổ lỗi, và
“người khác” đó thường là đứa con của họ. Nếu bạn bị buộc phải tin rằng
bạn phải chịu trách nhiệm cho cảm xúc của cha mẹ, thì có lẽ bạn vẫn tin
mình có khả năng “khiến” họ và mọi người cảm thấy hạnh phúc hoặc buồn
bã.
Nhiều chuyên gia về hành vi con người cho rằng bạn không thể tạo tác
động về suy nghĩ, cảm nhận cho người khác. Tôi không nghĩ điều đó là
đúng. Tôi tin rằng chúng ta có một ảnh hưởng nào đó lên cảm xúc của
những người mà ta có quan hệ. Nhưng có ảnh hưởng không đồng nghĩa với
việc chịu trách nhiệm thay đổi, sửa chữa những cảm xúc đó. Cũng như vậy,
bạn chịu trách nhiệm tìm kiếm những phương thức giúp bản thân cảm thấy
thoải mái hơn khi người ta làm tổn thương bạn, cha mẹ bạn cũng chịu trách
nhiệm tìm ra cách thức của họ để cảm thấy tốt hơn khi người khác làm tổn
thương họ.
Chẳng hạn, nếu bạn làm điều gì đó hoàn toàn bình thường nhưng lại
khiến mẹ bạn buồn - như việc lấy người mà mẹ phản đối hoặc nhận một
công việc không ở thành phố - thì phải tìm ra cách để hạnh phúc là trách
nhiệm của mẹ bạn. Bạn hoàn toàn có quyền nói điều này “Con xin lỗi vì đã
làm mẹ buồn” nhưng bạn không có trách nhiệm thay đổi kế hoạch của mình
với mục đích duy nhất là chăm lo cảm xúc của mẹ. Khi bạn lờ đi những
nhu cầu của mình để thỏa mãn cảm xúc của mẹ thì bạn đang làm hại không
chỉ chính mình mà còn cả mẹ bạn nữa.