Buông tay ra, Hàn Khuynh Thược nghiêng cái đầu nhỏ nhìn vào trong
máy bay, lông mày hơi nhướng lên "Anh Thanh Lưu, anh Ưng đâu?"
"Thược Thược, anh Ưng của em hiện tại đang bận việc, vì vậy cậu ta
không có thời gian đến thăm em." Thanh Lưu nhìn Hàn Khuynh Thược nói.
Cho dù tính tình của cậu ta rất lạnh nhạt, nhưng cô bé trước mắt này
lại làm cho cậu ta có cảm giác thân thiết. Dường như cậu ta đối với cô bé
này không lạnh lùng được, không lạnh nhạt được.
"à." Hàn Khuynh Thược lầm bầm cái miệng nhỏ của mình, giống như
làm tiêu tan cơn tức, đã không có chút sức sống nào.
Nó còn tưởng rằng anh Ưng cũng đến thăm nó. Không ngờ làm nó bị
mất hứng.
"Cô bé ngốc, đừng lẩm bẩm trong miệng nữa." Thanh Lưu nhẹ nhàng
vuốt ve mái tóc Hàn Khuynh Thược "Nhưng anh Ưng của em có nói, chỉ
cần cậu ta làm việc xong, nhất định sẽ đến thăm em. Nếu không, em cũng
có thể đến Italya tìm cậu ta. Cậu ta bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em"
"Thật vậy sao?" Hàn Khuynh Thược ngẩng cái đầu nhỏ của mình,
dáng vẻ thật đáng thương.
"Đương nhiên là thật. " Thanh Lưu cười với Hàn Khuynh Thược.
"Thược Thược cảm thấy anh sẽ gạt em sao?"
"Sẽ không, sẽ không!" Hàn Khuynh Thược vội vàng khoát tay. Nó làm
sao có thể không tin anh Thanh Lưu giống như thần tiền này chứ? Nếu nói
nó có một chút không tin, nó cảm thấy cả người đều tràn đầy tội ác, giống
như làm ô uế người như thần tiên là cậu ta.
"Ha ha ha......." Thanh Lưu nhếch môi, mỉm cười.