"Ơ, vậy cũng không sai à!" Hàn Khuynh Thược vùi vào lòng Hàn Mộ,
cười tươi: "Ninh thiếu đại danh đỉnh đỉnh là một con hồ ly thối, ông ta là
cha danh chánh ngôn thuận của con, mẹ là mẹ của con. Con suy nghĩ xem!"
Hàn Mộ khẽ gõ cái đầu nhỏ của mình: "Thật ra mẹ cảm thấy con nói là
"Hồ ly tinh" cũng không sai!"
"Ha ha ha......" Hai mẹ con cùng ôm nhau cười.
Bạch Thanh Tình nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt hai người, đầu
tiên là sững sốt, sau đó nhíu mày lại, hung dữ trừng mắt nhìn Hàn Mộ và
Hàn Khuynh Thược: "Rất tốt, nếu nha đầu thối mày cũng ở đây, vậy tao
cũng tính sổ với mày!"
"Dì à!" Hàn Khuynh Thược nhảy xuống cái ghế, đi đến trước mặt
Bạch Thanh Tình, vẻ mặt đáng thương: "Dì à, Thược Thược nhớ rõ không
thiếu nợ dì! Vì sao dì muốn tìm con tính sổ!"
Hàn Khuynh Thược nhìn chằm chằm vào Bạch Thanh Tình, chớp
chớp đôi mắt to, vẻ mặt ủy khuất. Vẻ mặt này như thiếu nợ Bạch Thanh
Tình hai trăm vạn.
"Ha ha......." Hàn Mộ ở một bên nhìn, không nói câu nào. Từ lúc nào
bảo bối Thược Thược của cô nói chuyện vĩnh viễn làm người khác không
thể ứng phó được.
Cô ta đúng là đầu óc bị lừa đá, lại so đo những chuyện này với một
đứa bé, làm thiên kim tiểu thư thật quá nhàn rỗi mà! "Con hồ ly tinh này,
mày cười cái gì?" Bạch Thanh Tình bị lời nói của Hàn Khuynh Thược
nghẹn đến không nói nên lời. Mà Hàn Mộ cười khúc khích lập tức làm cho
cô ta thẹn quá hóa giận.
"Đương nhiên là cười cô!" Hàn Mộ thản nhiên nói, ánh mắt cũng
không liếc nhìn Bạch Thanh Tình.