CHA VÀ CON - Trang 109

anh tìm thấy là một hộp gỗ sồi hình vuông được lắp mộng đuôi én và một
cái đĩa đồng trên nắp. Anh đoán có lẽ là hộp đựng xì gà nhưng hình dáng
thì không phải. Anh nhấc nó lên, dựa vào trọng lượng của cái vật bên trong
mà anh biết nó là cái gì. Anh bật cái lẫy đánh tách một cái và mở nó ra.
Trong đó là một kính lục phân định vị tàu biển bằng đồng, dễ phải đến một
trăm năm rồi. Anh nhấc nó ra khỏi cái hộp cực kỳ vừa vặn và giữ nó trên
tay. Sững sờ vì vẻ đẹp của nó. Lớp đồng hơi xỉn, trên than có những miếng
màu xanh được đặt lên cho vừa tay chủ nhân của nó. Anh cạo cạo lớp gỉ
đồng trên mặt hộp. Hezzaninth, London. Anh đưa nó lên mắt và xoay thử.
Đây là vật đầu tiên làm cho anh thấy hứng thú trong nhiều năm nay. Anh
cầm nó trên tay một lúc, sau đó anh đặt nó trở lại vào lớp vải mịn lót bên
trong rồi khóa nắp xuống và để vào chỗ cũ. Khi quay lại boong tầu, anh sợ
đứng cả tim khi không thấy con đâu. Một nỗi hoảng sợ xâm chiếm lấy anh
nhưng rồi anh lại nhìn thấy thằng bé đang đi dọc bãi biển với khẩu súng
trong tay, đầu cúi xuống. Đứng trên khoang, anh có thể cảm nhận con tàu
đang dập dình và trượt đi. Rất nhẹ. Thủy triều lên. Sóng táp ì oạp vào mấy
con đê chắn sóng. Anh quay trở lại vào khoang. Anh lấy hai cuộn thừng,
dùng gang tay đo xem chúng dài khoảng bao nhiêu và đếm xem có bao
nhiêu cuộn. Có khoảng hai chục mét dây tất cả. Anh treo chúng vào cầu tầu
trên boong và quay vào trong. Anh lượm lặt tất cả mọi thứ, đặt chúng lên
bàn. Còn một vài bình nước trong khoang bếp nhưng chỉ một cái là còn
nước. Anh nhặt một trong những cái bình rỗng lên và nhận ra rằng vỏ của
nó bị nứt nên nước đã chảy ra và đã bị đóng băng ở đâu đó trong cuộc hành
trình phiêu dạt của con tàu này. Có khi còn là vài lần. Anh đặt một cái bình
còn đầy một nửa lên bàn, mở nắp và nâng bình lên, hớp một ngụm nhỏ rồi
anh tu một hơi dài. Những hộp bột trong khoang bếp chẳng có vẻ gì là còn
tận dụng được. Những vết gỉ khắp nơi. Tất cả các nhãn đã bị bong ra,
những chữ được viết trên hộp thì bằng tiếng Tây Ban Nha. Anh không rành
thứ tiếng này lắm. Anh xem qua tất cả một lần, lắc thử và bóp mạnh trong
tay. Sau anh xếp chúng lên trên tủ lạnh. Anh nghĩ tàu này phải dự trữ thức
ăn đâu đó nhưng anh cũng không tin vào điều tốt đẹp ấy lắm. Nhưng dù thế
nào thì họ cũng chỉ có thể chất được lên xe một số lượng có hạn. Một ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.