CHA VÀ CON - Trang 117

đọc được bức thư của chúng ta thì sao? Ừ nhỉ. Lẽ ra cha không nên nói như
thế. Chúng ta có thể viết cho họ một bức thư. Thằng bé lắc đầu. Không sao
đâu mà, nó nói. Anh nạp những viên đạn pháo súng và ngay khi trời tối, hai
cha con bỏ lại đống lửa trên bãi rồi đi ra phía biển. Anh hỏi con có muốn tự
tay bắn hay không. Cha bắn đi. Cha biết cách bắn mà. Ừ. Anh lên cò súng,
chĩa ra biển và bóp cò. Viên đạn pháo bay theo đường vòng cung, bừng lên
sáng rực cả vịnh. Những tàn pháo lửa từ từ rơi xuống chìm vào lòng biển
đêm. Những cơn thủy triều nhờ nhợ đang trườn lên bãi cát cũng sáng lóa
lên một lát rồi lịm dần. Anh nhìn xuống khuôn mặt đang ngước lên của
con. Họ có thể nhìn thấy nó từ rất xa phải không cha? Ai hả con? Bất kỳ ai.
Không. Không xa lắm. Cái này sẽ giúp cha khi cha muốn chỉ cho họ chỗ
cha đang ở. Ý con là báo cho những người tốt? Vâng. Hoặc bất lỳ ai mà cha
muốn. Ví dụ như là ai? Con không biết. Như lá Chúa ư? Vâng. Có lẽ là một
ai đó như Chúa. Vào buổi sáng, anh nhóm một đống lửa rồi lang thang trên
bờ biển. Thằng bé vẫn đang ngủ. Anh không đi quá xa, nhưng cứ cảm thấy
lòng bất an. Khi quay trở về, anh thấy thằng bé choàng khăn đứng chờ anh.
Anh rảo bước đi về phía con lúc này đã sụp xuống. Con làm sao thế con
trai? Con làm sao thế? Cha ơi, con thấy không khỏe. Anh đưa tay lên sờ
trán thằng bé. Trán. Anh bế nó lên và đưa lại gần đống lửa. Không sao. Con
sẽ không sao đâu. Không sao đâu con. Trên bãi cát vắng lạnh, anh ngồi bên
cạnh con, đỡ lấy trán thằng bé lúc nó đang cuối xuống, nôn thốc, nôn tháo.
Anh lấy tay khẽ lau miệng cho con. Con xin lỗi, thằng bé nói. Thôi nào.
Con có làm gì sai đâu. Anh bế con vào trong lều, cuốn chăn cho con. Anh
dỗ dành cho thằng bé chịu uống chút nước. Anh chất thêm củi vào đống
lửa, tay vẫn sờ lên trán thằng bé. Con sẽ ổn thôi mà, anh nói. Thằng bé run
rẩy, sợ hãi. Cha đừng đi đâu cả. Tất nhiên là cha sẽ không đi đâu cả. Kể cả
là đi một tí thôi. Không, cha không đi đâu cả. Cha ở ngay đây với con.
Vâng. Anh ôm chặt con cả đêm đó. Chập chờn và choàng tỉnh trong hoảng
hốt, anh cảm nhận được nhịp đập yếu ớt của con. Sáng hôm sau, thằng bé
vẫn không khá hơn chút nào. Anh cố nài con uống một chút nước hoa quả
nhưng thằng bé không uống. Anh áp chặt tay lên trán con, cầu cho thằng bé
sẽ mát hơn nhưng thằng bé vẫn sốt cao. Khi nó thiếp đi, anh xa xót khẽ lau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.