CHA VÀ CON - Trang 131

lạnh lẽo và câm lặng hơn... Rét thấu xương... Hai cha con hầu như chẳng
nói với nhau một lời. Anh ho không dứt và thằng bé phải chứng kiến cảnh
anh rạp người xuống đường ho, ho ra máu, nhếch nhác, rách rưới và vô
vọng. Thường thì bây giờ thằng bé đi trước, rồi dừng lại, ngó lại phía sau,
chờ anh trong khi anh tì vào cái xe đẩy, ho rũ rượi. Những lúc như thế, anh
lại ngước nhìn con, hai hốc mắt sâu hoắm như thấy trước một tương lai
dành cho thằng bé. Một tương lai mà chính anh cũng không hình dung nổi.
Con đường này dẫn họ qua một đầm lầy đã khô cạn. Ở đây, những tảng
băng hình ống nhô lên khỏi mặt đầm trong như nhũ đá trong hang động
vậy. Bên đường còn sót lại tàn tro của một đống lửa. Có một con dê dài đắp
bằng xi măng qua cái đầm. Cái đầm lầy tang tóc. Những thân cây chết khô
bên dòng nước đục ngầu, rêu phong bao phủ. Anh đứng tựa người vào bờ
đê thô ráp. Có lẽ, ít nhất giữa những đống đổ nát của thế giới này, người ta
vẫn có thể tìm thấy chút gì nguyên vẹn còn sót lại. Trên cát, đại dương, trên
các dãy núi. Tất cả đều mang một vẻ đau đau buồn, hoang tàn và ảm đạm
trong cái lạnh lẽo đến vô cùng. Không gian như thẳm sâu hơn trong cái tĩnh
lặng đến rợn người. Hai cha con đã xuất phát từ những con đường trải đầy
thông khô, đã băng qua những đồng cỏ trơ trụi, cằn cỗi của mỗi miền quê.
Những ngôi nhà đổ, những cuộn dây điện rối tung, loằng ngằn lăn lóc trên
những con đường tan nát, không còn nguyên vẹn. Một mớ hỗn độn khiên
cha con anh phải rất vất vả mới có thể lôi được chiếc xe đẩy qua. Cuối
cùng, họ ngồi bệt bên vệ đường, nhìn chăm chăm vào vật cảnh phía trước
mặt. Những mái nhà cong vênh. Những thân cây khô quắp, trơ trụi... Và
một con thuyền chơ vơ trên nền trời u ám, chạng vạng tít tắp đằng xa. Hai
cha con lục lọi trong đống đổ nát. Sau cùng, anh cũng tìm được một cái túi
làm bằng vải bạt, có thể đeo được và một cái va li nhỏ cho thằng bé. Họ sắp
xếp đồ đạc, nhét hết chăn, tấm vải nhựa và số đồ ăn còn lại vào ba lô và cái
túi vải, rồi lại lên đường, bỏ lại cái xe đẩy trơ trọi đằng sau. Hai cha con
trèo qua những đống đổ nát. Chầm chậm từng bước. Anh phải dừng lại để
nghỉ lấy sức. Bên đường có một băng ghế sô-pha, đệm ghế phồng lên vì
ngấm nước. Anh ngồi lên đó, gập mình xuống ho sù sụ. Miếng vải đã thấm
đầy máu. Mệt mỏi và chậm chạp, anh mang nó lại một rãnh nước giũ sạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.