CHAI THỜI GIAN - Trang 102

“Vâng,” tôi đáp.

“Mẹ có biết là con sắp về không?”

“Chưa ạ.” Tôi ngước lên từ đống sách giáo khoa. “Con có gọi cho mẹ

mấy lần, nhưng hình như máy của mẹ hỏng.”

“Bố nghĩ là con phải cho mẹ biết trước…” Bố liếc nhìn Waeo định nói

thêm điều gì nhưng rồi có vẻ ông không muốn nghĩ kỹ hơn. “Con ở đây
thêm một thời gian nữa có phải tốt hơn không?”

“Bố bảo con đợi đến khi thi xong mà,” tôi nhắc ông.

“Sao cứ phải vội vàng quay lại đó thế?” bố cao giọng. “Nhà bố của

con tồi tệ đến mức con không thể ở thêm một vài ngày sao?”

“Bố.” Tôi vô thức đập mạnh quyển sách xuống sàn. “Đây là nhà bố…

không phải nhà con.”

“Nat!” Bố đứng phắt dậy, mặt ông đầy vẻ kích động. “Thế còn nhà của

mẹ con mà con sống chết hăm hở chạy về thì là gì? Con nghĩ đó là nhà
con?”

“Anh…” Waeo bật dậy tới chỗ bố. “Em chắc chắn Nat nhớ mẹ và em

gái. Sao không để thằng bé về nhà một thời gian rồi thì quay lại đây ở khi
nào nó muốn?”

Bố đứng yên một lúc, rồi chậm rãi ngồi xuống, nom vẫn bực dọc. Ông

uống rượu và không nói gì nữa. Khi tôi xếp xong đồ, ông ra xe, mở cửa
ngồi vào sau tay lái, để mặc Waeo và tôi chất đồ lên ghế sau.

Suốt dọc đường từ đó về, bố im lặng lái xe và không nhìn tôi ngồi bên

cạnh lấy một lần. Đến đầu ngõ, ông dừng xe. “Con tự đi bộ vào được
không?” bố hỏi giọng bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.