CHAI THỜI GIAN - Trang 126

“Ừ.” Jom gật đầu. Ánh mắt chị gợi tôi nghĩ tới Ning, mẹ và bản thân

mình trong gương. “Bố chị có người đàn bà khác.”

Tôi ngồi ngay đơ, không tin nổi vào tai mình. Tôi nghĩ về ngày tôi đến

chơi nhà chị lúc tôi còn ở với bố, về cách bố mẹ chị trêu chọc nhau xiết bao
âu yếm, về vẻ yêu thương tận tụy tràn đầy trong đôi mắt mẹ chị khi bà nhìn
chồng mình. “Mẹ chị đón nhận chuyện này thế nào?” tôi thì thầm hỏi.

“Mẹ chị khóc suốt ngày…” Giọng chị chùng hẳn xuống. “Chị sợ lắm,

Béo ạ, chị sợ mẹ chị không chịu nổi.”

Hôm đó, Jom ở cửa hàng cho đến khi bên ngoài đã tối mịt, đôi lúc

ngồi đó bơ phờ ủ rũ, rồi lại nói không ngừng về bất cứ thứ gì như thể cố
quên đi những gì đang xảy đến với nhà mình. Tôi không rời mắt khỏi chị,
lòng đầy thương cảm. Chị cười to mỗi lúc nói gì buồn cười, nhưng tiếng
cười như chực vỡ và đôi mắt khô khốc. Tôi hiểu chị đang bị giày vò đến
chừng nào và càng khốn khổ hơn khi phải cố che giấu nó.

Mẹ và Ning về trước tám giờ ít phút. Mẹ ngạc nhiên khi thấy Jom

trong cửa hàng nhưng cũng không nói gì. Mẹ chỉ chào lại Jom rồi dắt tay
Ning ra quầy thu ngân, xem qua đống hóa đơn tôi xuất khi mẹ đi vắng, rồi
ngồi yên ở quầy thu ngân mà không để ý gì đến tôi và Jom nữa.

“Chị phải đi đây.” Jom vỗ nhẹ tay tôi khi con chim cúc cu bật ra từ

đồng hồ treo tường, thông báo giờ đã là tám rưỡi rồi.

“Để em đưa chị về.” Tôi đứng dậy.

“Thôi khỏi cần,” chị từ chối. “Dạo này chị quen về nhà muộn rồi.”

“Chị qua đây lúc nào cũng được,” tôi nói với Jom khi chị chào mẹ rồi

chui vào taxi.

“Ừ.” Jom gật đầu rồi vẫy chào tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.