CHAI THỜI GIAN - Trang 124

em tự đi về nhà. Thời ấy hai bên đường chỉ có vài ngôi nhà. Hầu như nhà
nào cũng có hàng rào thép gai bao quanh và trồng đủ loại dây leo để trang
trí. Có một thời gian cây hoa đậu biếc leo quanh một hàng rào và Ning bị
màu tím biếc của những bông hoa hút hồn. Gần như chiều nào nó cũng bắt
bác Ngop đi qua những lùm cỏ hái những bông hoa tím kia cho nó và bác
Ngop luôn vui vẻ làm theo.

Tối đó, khi Ning đi qua hàng rào có dây đậu biếc, nó dừng lại không

đi nữa. “Em muốn hoa đậu biếc. Hái cho em đi anh Nat!”

“Không phải bây giờ. Tối rồi. Mai anh hái cho.”

“Nhưng em muốn bây giờ cơ!” Ning nằng nặc đòi, trông nó đã sẵn

sàng lăn ra ăn vạ.

“Được rồi, được rồi, anh sẽ hái cho em.” Để chiều lòng đứa em gái

nhỏ, tôi đi qua mấy lùm cỏ, thấy hơi run. Mấy bông hoa Ning muốn ở cao
quá, tôi phải kiễng chân lên. Ngay lúc tôi tóm được nắm hoa, một lũ kiến
lửa nhào vào tôi, đốt lia lịa làm tôi khua tay như điên. Thế là đủ khiến tôi
lộn nhào và dây thép gai cắm phập vào tay lẫn đầu gối. máu túa ra tức thì.
Ning khóc ré lên. Dựa vào nó, tôi đau đớn nhảy lò cò về nhà.

Mẹ nổi đóa lên với bác Ngop, đổ cho bác là vô trách nhiệm làm tôi bị

thương dù bác đã cố giải thích là bác phải về nhà trông chừng nồi cơm và
đang định ra đón chúng tôi lần nữa. Mẹ lại càng điên khi bố về bảo tôi phải
đi tiêm phòng uốn ván, vậy là mẹ trút cả lên đầu bác Ngop lúc này đang
khóa mình trong phòng. Khi chúng tôi từ phòng khám về, bác Ngop đã dọn
hết đồ đạc bỏ đi. Sau đấy hàng năm trời chúng tôi mới nghe được tin của
bác và bác mới bắt đầu thỉnh thoảng tới thăm tôi cùng Ning.

Một tối, Jom đến cửa hàng gặp tôi. Chị bận quần bò bạc phếch và áo

sơ mi cũ rộng thùng thình như thể chẳng quan tâm gì đến ngoại hình của
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.