CHAI THỜI GIAN - Trang 129

Mù quáng chán nản vô vọng

Thế giới này đâu phải là bất diệt

Mà cả đời người cứ vật lộn mãi không thôi”

Tôi nuốt không biết bao nhiêu là thuốc và nghĩ rằng mình sẽ chết ngay

đêm đó, một đêm lạnh thấu xương và cô độc tuyệt đối khi tôi nhận ra rằng
mình không bao giờ có thể mở mắt dậy vào sáng hôm sau và vĩnh viễn
chìm trong bóng tối đặc quánh ở một nơi tôi chẳng biết ai và cũng không ai
biết mình – một nơi không có bố, không có mẹ, không có Ning, không có
Eik, không có Chai, không có Jom, không có Porm, không có một người
nào hết. Tôi chưa từng tin vào thiên đường, địa ngục, hay đầu thai. Tôi chỉ
nghĩ về cái chết như một thế giới không có ánh sáng hay màu sắc, một thế
giới của bóng tối thăm thẳm và lạnh giá. Đối với tôi, cái chết không có gì
đáng sợ.

Nhưng, sáng hôm sau tôi vẫn thức dậy, uể oải đến mức hai mí mắt khó

lòng mở nổi, lảo đảo vô cùng và bị những cơn co thắt ở dạ dày cùng cảm
giác buồn nôn hành hạ. “Đường về cõi chết” vẫn bật. Lọ thuốc giảm đau đã
lăn xuống sàn và tệ hơn cả, tôi vẫn đang thở.

Những cây kèn hồng lại chớm trổ bông và gió lạnh từ nơi xa đang thổi

về. Ngày xưa, mấy đứa chúng tôi sung sướng khi thấy kèn hồng đơm hoa
trên đường tới trường, vì nó báo hiệu kỳ thi cuối năm học sắp đến, và sau
đó, chúng tôi sẽ có vài ngày trong đời không cần vướng bận về nội quy
trường lớp, được nghỉ học mà thỏa sức vui chơi.

Vào ngày đầu tiên của kỳ thi, Porm từng chỉ cho tôi những bông kèn

hồng đầu tiên. “Mình không thể chờ được tới lúc chúng nở rộ,” trong đầu
tôi vang lên tiếng lẩm bẩm của nó. “Mình đã đợi cả năm cho đến hết năm
học, nhưng khi những cây hoa kia nở rộ, cả nhóm mình sẽ lại ở đây bên
nhau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.