CHAI THỜI GIAN - Trang 135

Bố ngồi ủ ê trong góc của quán rượu nhỏ như một thứ đồ đạc bị bỏ đi

đã lâu. Những bóng đèn tù mù treo trên trần chiếu lờ mờ trên vầng trán đầy
nếp nhăn, hai hố mắt sâu và đôi bọng mắt to của ông.

Chỉ khi tôi bước vào quán, kéo ghế ngồi xuống trước mặt bố, ông mới

ngẩng đầu lên khỏi bóng mình hắt trên chiếc bàn bẩn thỉu. Ông không chào
tôi, nhưng nỗi buồn trong mắt ông hùng hồn hơn bất cứ lời nói nào.

“Trong này nóng thật đấy ạ,” tôi nói, cảm thấy lúng túng và phe phẩy

cổ áo đồng phục cho bớt nóng.

“Khi bố là quản lý của xưởng đá, đó quả là thời kỳ hoàng kim, con

biết đấy. Các công chức trong quận, người làng, họ gọi bố là ‘Sếp Lớn’.
Nếu bố muốn chén thịt lợn hay thịt bò, bố chỉ cần búng ngón tay là họ sẽ
mổ lợn mổ bò, nướng lên dâng bố. Rượu thì khỏi phải nói, đủ để mà túy lúy
suốt ba ngày ba đêm.”

“Tuần tới con thi,” tôi lẩm bẩm.

“Và khi bố đứng đầu bộ phận vận tải thì còn khá hơn nữa. Rượu

ngoại, đồ hộp, con cứ kể tên bất cứ thứ gì, chúng ta chắc chắn đều đã có, ôi
con trai ơi! Nat và Ning chén nhiều sô cô la đến nỗi sâu hết cả răng.” Bố
cười khúc khích, cúi gục đầu đổ rượu trắng vào một chiếc chén nhỏ. Ông
nắm chặt chiếc chén, quay mặt đi, đưa chén lên môi uống cạn một hơi.

“Ồ phải…” Ông đặt chén xuống như vừa nhớ ra điều gì. “Không biết

con gấu bông đánh trống còn không? Bố mất đến ba trăm bạt vào đó, con
biết đấy. Khi ấy bố thất nghiệp, nhưng Ning khóc như suối. Con bé thích
con gấu quá. Nó vừa đi vừa gõ trống binh-bong và lắc đầu nên con bé
muốn có nó…”

“Con nghĩ con sẽ đăng ký vào trường Sinlaparkorn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.