CHAI THỜI GIAN - Trang 149

mình yếu thế, cậu chàng sẽ lập tức tập tễnh quay đi, bỏ lại Porm phùng môi
trợn má cười nhạo sau lưng.

Ánh nắng chói chang phản chiếu trên các ô kính làm tôi phải quay mặt

đi. “Cậu sẽ nghĩ tới mình chứ?” tiếng Porm vọng lại xa xăm. Tôi tiếp tục
lang thang quanh khu mua sắm. Các cửa hàng rục rịch mở cửa và người
đông dần trên phố, tăng thêm sắc màu và âm thanh cho buổi sáng Chủ nhật
trễ nải.

Tôi dừng trước một cửa hàng quần áo nữ. Người bán hàng đang bận cả

đống quần áo lên mình ma nơ canh sau ô kính thoáng ngẩng đầu lên nhìn
tôi rồi lại tiếp tục làm việc. Tôi vô tình đánh mắt ra phía sau cô ta và sung
sướng không ngờ khi thấy Jom đang lựa quần áo may sẵn! Tôi chực ào vào
trong chào chị nhưng có điều gì đó giữ tôi lại và tôi cứ đứng đó lặng lẽ
quan sát chị.

Jom bận áo ba lỗ đỏ và váy xám. Mỗi khi chị cử động, mái tóc đẹp lại

tung bay đầy gợi cảm. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy rụt rè khi nghĩ đến
việc tiến lại gần chị. Chị đã không còn là cô nhỏ ngày nào có thể bá vai bá
cổ mà đi lang thang với một thằng con trai.

Chị chọn một chiếc áo sơ mi, gỡ nó khỏi móc treo ướm lên ngực. Chị

quay bên này, bên kia trước gương một lát rồi đưa nó cho cô bán hàng, mở
túi xách trên vai lấy ít tiền ra.

Tôi chờ chị ra khỏi cửa hàng bằng cửa bên, tay cầm túi giầy rồi bắt

đầu đi theo chị từ xa. Chị ra vào nhiều cửa hàng, mua đủ thứ đồ như thể
muốn tiêu cho hết tiền hoặc để bù đắp điều gì đó chứ không hẳn nhằm thỏa
mãn nhu cầu mua sắm. Tôi nghĩ tới những hôm chúng tôi ngồi uống cà phê
đá trong quán cóc, nhấm nháp những chiếc kẹo lạc giá nửa bạt và thả vào
máy hát tự động hết xu này đến xu khác để nghe duy nhất bài hát mà cả hai
cùng ưa thích ấy. Dù không ai trong hai người có cuộc sống hoàn hảo,
chúng tôi đã có thể chung nhau một niềm hạnh phúc chỉ với chừng ấy thứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.