CHAI THỜI GIAN - Trang 150

Nhưng giờ khi chúng tôi đã lớn hơn và phần nào đầy đủ hơn, chúng tôi lại
trôi theo hai cuộc đời khác biệt, thân ai nấy lo. Bất giác, tôi tự hỏi rằng có
thật tiền bạc mua được thanh nhàn và hạnh phúc.

Tôi chưa từng kể cho chị, và chị chắc cũng sẽ không bao giờ biết, rằng

có một người đã theo bóng chị suốt Chủ nhật hôm đấy. Dù đã bao tháng
ngày trôi qua, tôi vẫn còn mường tượng ra rõ mồn một hình bóng chị bước
đi đầy quả quyết với mớ túi càng lúc càng to, như một kẻ lang thang không
nhà. Tôi vẫn nhớ cái cách chị ngồi, hai tay nhét vào túi váy, chân duỗi ra,
dựa vào lưng ghế, vừa nhấp nước cam vừa lơ đãng trông theo người qua
đường. Tôi không biết chị đang tìm ai trong đám người ấy – có thể là ai đó
để nói chuyện, ai đó để cười và khóc cùng, hay bất kỳ ai có thể biến chị trở
lại như một đứa trẻ, ai đó mà chị có thể cuộn mình vào lòng và không bao
giờ buông tay.

Tôi nghĩ tới một buổi triển lãm thương mại thế giới tổ chức cách đây

vài năm và tối hôm ấy tôi đã âm thầm đi theo một cô gái vòng quanh hội
chợ. Cô khác với tất cả mọi người ở đó, giữa biển sắc màu sặc sỡ, mình cô
mặc đồ đen. Tôi nhớ cô tết tóc đuôi sam. Tôi không nói chuyện với cô,
cũng không nhìn rõ mặt, chúng tôi chia tay nhau trong câm lặng và hoàn
toàn xa lạ. Vậy mà, bằng cách nào đó, cô gái mặc đồ đen ấy vẫn in đậm
trong tâm trí tôi. Có lẽ vì cô ấy là người con gái đầu tiên tôi chú ý đến trong
đám đông hôm đó – cũng là đầu tiên trong đời.

Mẹ ngồi ở quầy thanh toán với bộ mặt dài cả thước khi tôi về đến nhà

tối Chủ nhật ấy. “Bố mày đang nằm viện,” bà cáu kỉnh.

“Sao lại thế ạ?” tôi sửng sốt hỏi.

“Tại vì đống rượu lão nốc suốt ngày chứ còn sao nữa,” mẹ tuôn một

tràng. “Sao con kia không ngăn lão tránh xa thứ đó chứ? Đáng đời lão! Tao
cũng chẳng ngạc nhiên nếu con đó tiếp tay xúi bẩy lão, và giờ thì ra nông
nỗi này đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.