CHAI THỜI GIAN - Trang 163

“Chúng con đang cố gắng học.” Tôi mỉm cười với bố.

“Cố gắng là chưa đủ. Các con phải hy sinh thời gian và mọi thứ cho

nó. Khi nào các con biết được ý nghĩa của cuộc sống và giá trị của tình yêu,
các con sẽ thật sự hạnh phúc.”

Bố nằm viện gần ba tuần. Sau này tôi biết được Waeo đã phải chạy

vạy khắp nơi để xoay tiền chỉ trả viện phí của bố. Cô ấy là người phụ nữ
đầu tiên giúp tôi hiểu được ý nghĩa của từ “yêu”. Mặc dù đang ở độ tuổi
thanh xuân và có nhiều viễn cảnh tốt đẹp hơn là sống trong nghèo khổ cùng
người đàn ông bằng tuổi bố mình, người không thể cho cô bất kỳ sự bảo
đảm nào trong cuộc sống, cô đã chọn cách vật lộn với đủ loại khó khăn trở
ngại vì người đàn ông mình yêu.

Bố tìm được việc làm không lâu sau khi hồi phục – một công việc vặt

ở một công ty vô danh. Tôi thường qua chỗ làm mới thăm ông và không thể
tin được rằng người đàn ông từng giữ chức vụ cấp cao ở những công ty lớn
lại chịu hạ mình làm việc nhỏ nhoi như vậy.

“Đây có thể là miếng thịt cuối cùng cho một con chó săn già nua như

bố,” bố nói, cố gắng tỏ ra hài hước.

Tôi thở dài nhìn quanh cái văn phòng tồi tàn và chật chội trong đó bốn

năm nhân viên chen chúc. Mặt bàn mất hút dưới những chồng giấy tờ lớn
bụi bặm. Sàn nhà đầy những vết xước, ố bẩn và tàn thuốc lá. Không khí có
mùi ẩm mốc lẫn với mùi hôi thối bốc lên từ đồ ăn thừa ai đó vứt vào thùng
rác trưa hôm qua.

“Bàn làm việc của bố là cái nhỏ nhất,” bố vừa nói vừa quệt ngón tay

vào bàn và giơ lên cho tôi thấy nó bám đầy bụi bẩn. “Nhưng dù thế nào đi
nữa, cái bàn nhỏ nhất bao giờ cũng bận rộn nhất.”

“Sao bố không đến đá cái gã ngồi trong kia ra?” Tôi liếc nhìn căn

phòng điều hòa có vách ngăn bằng kính, bên trong kê chiếc bàn lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.