CHAI THỜI GIAN - Trang 170

tất thảy mọi người khác, rồi cậu ngồi đó nhăn nhó đổ lỗi cho người khác,
mặc dù trong chuyện đã xảy ra với nó, cậu cũng đáng trách như mình hay
Somphong.”

“Đừng có nhắc lại cái tên đó với mình lần nào nữa.” Tôi nghiến răng,

cố gắng kiềm chế cơn giận.

“Tại sao không?” Porm bướng bỉnh. “Khi nào thì cậu mới ngừng lừa

dối bản thân?”

“Khốn kiếp!” Tôi lao đến nắm hai vai nó lắc mạnh.

“Cứ việc, giết mình đi nếu điều ấy làm cậu thấy dễ chịu hơn hay quên

đi chuyện đã xảy ra.” Porm quả cảm ưỡn ngực ra nhìn thẳng vào mắt tôi
không ngần ngại.

“Cậu, hừ, cậu thật là!” Tôi buông nó ra.

“Béo…” Porm gọi tên tôi, cố giữ giọng mình không lạc đi. “Cậu còn

nhớ con đường hai bên trải đầy cây kèn hồng và cái đầm lầy bát ngát hoa
sen không? Cậu và mình đã từng dạo bước trên con đường đó suốt mấy
năm trời, mình có thể nhớ gần như từng ngọn cỏ mình đã đặt chân lên hay
thậm chí từng lời nói và tiếng cười cậu thốt ra. Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ
nghĩ rằng mình cũng cảm thấy đau đớn như cậu? Rằng mình cũng căm ghét
cái điều mà thằng khốn nạn ấy đã làm với em gái cậu? Cậu có vẻ không
nhận ra rằng những năm tháng xưa cũ ấy đã trói buộc chúng ta lại với nhau
và không có cách nào tách ta khỏi nhau đâu.”

Tôi từ từ nhắm mắt. Hình ảnh của Ning ngày ấy bỗng ùa vào tâm trí,

rõ ràng tới mức tôi cảm thấy như sự khiện ấy chỉ mới sảy ra vài phút trước.

Tôi nhớ trời hôm ấy mưa tầm tã, mặc dù mới chỉ bước vào mùa nóng.

Quán ăn nhà tôi đóng cửa sớm sau khi nhân viên đã ngồi ngáp ngắn ngáp
dài mấy tiếng đồng hồ. Mẹ và bác Amorn đã kín đáo lên trên nhà từ bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.