CHAI THỜI GIAN - Trang 172

Mấy phút sau, khi tôi quay trở lại với một cốc Ovaltine, nó vẫn ngồi

nguyên trong tư thế đó. “Đây, uống đi.” Tôi đưa cốc nước cho nó. Nó quay
ra đón lấy, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Tôi chờ đến khi nó trả lại chiếc cốc không rồi mới khẽ khàng hỏi: “Có

chuyện gì để kể với anh không?”

Nó chần chừ một lúc lâu rồi mới quyết định kể, giọng nó run rẩy:

“Nat, liệu anh có ghét em không? Anh sẽ không thôi thương yêu em, phải
không?”

“Em là em gái anh.” Tôi đặt tay lên vai nó. “Làm sao mà anh có thể

ghét em hay không thương em được?”

“Nat…” Nó nắm lấy tay tôi áp lên ngực mình. “Em… em đang có

thai.”

“Em nói cái gì?” Tôi quát, không tin nổi tai mình, những cảm xúc hỗn

loạn thi nhau giằng xé trong tôi.

“Anh giận em, phải không?” Ning cúi đầu xuống, nước mắt lã chã rơi.

Tôi đứng như trời trồng, không thể phân định nổi mình cảm thấy thế

nào trước điều vừa nghe được – đau đớn, hẫng hụt, sốc trước điều không hề
ngờ đến. Tôi im lặng nhìn em gái. Con bé ngồi trước mặt tôi đây là cô gái
duy nhất mà tôi biết từ thưở còn ẵm ngửa. Nó vừa là bạn tôi vừa là đứa em
ruột duy nhất tôi từng có. Nó đã luôn là niềm hy vọng, là chuẩn mực, là ánh
sáng đẹp đẽ soi đường cho giấc mơ tôi.

“Anh giận em phải không?” Ning hỏi lần nữa.

“Không,” tôi khẽ nói và quay đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.