CHAI THỜI GIAN - Trang 186

“Tuần sau chúng ta nên đi gặp bác sĩ thôi.”

“Kẻ như thế không đáng được gọi là bác sĩ,” tôi thấp giọng phản đối.

“Đây không phải là lúc tranh luận về vấn đề nhân văn. Nếu bác sĩ là

người giúp bệnh nhân hồi phục một phần hoặc hoàn toàn khỏi bệnh tật thể
xác hay tinh thần, thì mình sẵn sàng gọi một ‘kẻ như thế’, như cậu nói, là
bác sĩ.”

“Đây là lối suy nghĩ mới cậu thích truyền cho Ning phải không?” tôi

bực mình, nhấn mạnh từng chữ. “Mình nghĩ nó chả có gì tiến bộ hơn cả.”

“Cậu không nên kết luận vội vã thế,” Porm nhiệt tình nói. “Không ai

có thể thay đổi thế giới trong một ngày. Hơn nữa, mình chưa bao giờ phản
đối những thực tế cơ bản của đời sống, dù là từ góc nhìn nào đi nữa.”

“Cậu chỉ giỏi biện minh cho bản thân thôi.”

“Được rồi.” Porm phẩy tay. “Đừng nói về chuyện này nữa. Vấn đề

chúng ta đang phải đối mặt là chuyện liên quan tới Ning, thế thôi.”

Đến tận chiều thứ Bảy, chúng tôi chỉ có ba ngàn sáu trăm bạt. Tôi cứ

nghĩ mãi về chuyện gọi cho bố, nhưng tôi không biết phải nói dối ông thế
nào. Xin tiền mẹ thì không thể được. Bà rất chặt chẽ về mặt tiền nong, đến
từng năm hay mười bạt lẻ. Nếu chúng tôi cần thêm ngoài những khoản chi
tiêu hằng ngày vì bất kỳ lý do gì đi nữa, bà cũng nhất quyết không nghe.

Tối hôm đó, mẹ đi dự tiệc với bác Amorn, để Ning và tôi ở nhà trông

cửa hàng. Tôi ngồi ở bàn thu ngân nghĩ về cái ngăn kéo đựng tiền. Nếu tôi
chỉ rút lõi, chừng bốn hay năm trăm bạt, tất cả những vấn đề khiến tôi lo
lắng và trầm cảm cả tuần vừa qua sẽ biến mất. Còn về việc số tiền bị mất,
sẽ tìm cách giải quyết sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.