CHAI THỜI GIAN - Trang 198

bước đi qua nó mà không chào tạm biệt hay quay đầu lại.

Tối đó, mẹ vẫn chưa đi ngủ khi tôi về đến nhà. “Mày đấy hả Nat?” bà

hỏi khi tôi nhón chân qua cửa phòng.

“Vâng ạ,” tôi trả lời đoạn đứng sững lại.

Tiếng lách cách vang lên rồi mẹ mở cửa, bước ra nhìn tôi trong ánh

sáng hắt ra từ phòng bà. Chúng tôi không nói gì. Chỉ có tiếng thở gấp gáp
chen giữa không gian tĩnh mịch.

“Vậy thì…” Bà gật đầu. “Đi ngủ đi.”

Tôi lặng lẽ đi qua mẹ. Ánh sáng từ phòng bà vẫn hắt ra dọc hành lang.

Đến lúc tôi dừng lại trước phòng mình, ánh sáng đèn mới tắt và cửa phòng
bà mới đóng lại.

“Mày định sắp tới sẽ làm gì?” mẹ hỏi thẳng khi tôi đặt thìa dĩa xuống

đĩa.

“Con vẫn chưa quyết định ạ,” tôi trả lời khẽ, lãng tránh ánh mắt của

mẹ và mọi người khác quanh bàn ăn sáng.

“Tham gia một khoá học cấp tốc nào đó rồi năm sau thi lại đi,” Ning

gợi ý.

“Thế trường đại học dân lập thì sao? Bác có thể lo cho cháu một chỗ,”

bác Amorn gợi ý.

“Tao thấy thà mày ở nhà một thời gian giúp tao trông coi nhà hàng rồi

làm gì thì tính sau…”

“Nhưng con nghĩ…” Ning chen vào.

“Ừ, ừ. Hay cháu thích trường dạy nghề hơn?” bác Amorn đề xuất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.