CHAI THỜI GIAN - Trang 207

kể cho nhau nghe, xen giữa những tiếng cười khùng khục, đủ loại giai thoại
về bạn bè và quãng đời học sinh chúng tôi vừa trải qua.

Thật khó tin rằng những ngày tháng ấy đã lùi về phía sau! Vẫn có

những buổi sáng tôi thức dậy đinh ninh rằng phải nhanh nhanh thay quần
áo đến trường, vẫn lưu lại những câu chuyện để kể cho Chai và Eik, và vẫn
nhớ những tiết học trong thời khoá biểu cũ trên tường và lúc nếm mùi chiếc
thước kẻ của cô giáo môn Ngữ Văn, người cực kỳ nghiêm khắc về ngữ
pháp của chúng tôi.

Sau bữa ăn nhẹ, Chai cuộn mình trong chăn ngủ, để tôi ngồi lại một

mình mở to mắt nhìn vào bóng tối trước mặt. Cặp đèn pha to đùng ở đầu xe
chiếu ra hai lường sáng dài hình nón phơi bày con đường trước mặt khỏi
màn đêm tối tăm. Bên trong xe, bầu không khí tĩnh lặng và yên bình. Chỉ
có tiếng thở và tiếng ngáy nho nhỏ từ những hành khác say ngủ. Ánh đèn
nhỏ từ bảng đồng hồ làm nổi rõ hình ảnh người tài xế giữa bóng tối trong
xe. Tôi chỉ có thể nhìn thấy lưng ông. Giữ thẳng đầu trên đôi vai rộng, ông
có vẻ tự tin với khả năng của đôi tay trên vô lăng và với phản xạ của mình,
nhưng không ai biết ông nhận thức được tới chừng nào trách nhiệm bản
thân đối với tất cả hành khách trên xe.

Chúng tôi tới Nongkhai lúc năm giờ rưỡi sáng. Thị trấn vùng biên này

vẫn chưa thức dậy đón ngày mới. Ở bến xe đã có xích lô, chừng năm hay
sáu cái xếp hàng chở khách. Tôi nghĩ hẳn vài người đạp xích lô đang nằm
ngủ trên xe của mình thì nghe thấy tiếng xe khách đang tới bấm còi bèn vội
vàng xuống đây giành khách.

“Các cậu đi xe ạ?” một người lái xích lô đến trước mặt chúng tôi hỏi.

“Vâng,” Chai vừa trả lời vừa khoác chiếc túi du lịch nhỏ lên vai.

“Giúp chúng tôi tìm một chiếc nữa với.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.