CHAI THỜI GIAN - Trang 240

“‘Tương lai ta nào hay biết trước, ấy vậy mà ta vẫn phải cất bước’”

Eik ngân nga bài “Deun Na” (Cất bước) của Krom Luang Chumphorn.

“Cậu là đứa có nhiều hy vọng nhất và tương lai sáng nhất.” Tôi vỗ nhẹ

vai Eik. “Mình mong là cậu sẽ không làm bố mẹ và bạn bè thất vọng.”

“Cậu nói như đang viết di chúc vậy.” Eik nhỏ nhẹ phàn nàn. “Mình đã

nói rồi nhớ không: không ai biết trước được tương lai cả. Cậu từng chơi trò
rắn leo thang rồi chứ? Cậu đi lên, rồi lại xuống, rồi lại lên. Chẳng có gì là
chắc chắn. Có lẽ điều duy nhất có thể chắc được trên tất cả những gì không
chắc là chúng ta sẽ vẫn mãi là bạn, dù cho bao nhiêu năm qua đi hay cuộc
sống của chúng ta sẽ thế nào.”

“Mình cũng nghĩ vậy.” Tôi mỉm cười với ánh nắng láp lánh giữa

những dòng mưa và với Eikkarong.

Chiều đó khi tôi về nhà, tâm trạng mẹ khá hơn tối hôm trước. “Ra đây

nói chuyện với bà mẹ già của mày nào, Nat,” mẹ gọi từ quầy thu ngân khi
tôi mở cửa bước vào nhà hàng. “Gần tháng nay mẹ con mình không nhìn
thấy nhau rồi. Mày ra dáng thanh niên hẳn hoi rồi đấy, mày biết không?”

“Có chuyện gì thế hả mẹ?” tôi kéo một cái ghế ra ngồi cạnh mẹ rồi

hỏi.

“Sao? Cần phải có chuyện gì à?” Cái giọng cáu kỉnh của mẹ lập tức

trở lại,

“Con chỉ hỏi thôi,” tôi lầm bầm đoạn thở dài ngao ngán.

“Nói ra xem nào.” Mẹ nhìn tôi chăm chú. “Mày định học gì tiếp?”

“Cho con thêm thời gian được không hả mẹ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.