CHAI THỜI GIAN - Trang 260

trò thật thót tim và kỳ cục, như cái lần chúng tôi bắt con dê mà bác bảo vệ
người Ấn nuôi rồi vắt sữa của nó, hay lúc chúng tôi đi bắt rắn bỏ vào mấy
cái lọ thủy tinh như ở trong phòng thí nghiệm. Hồi đó, bên những bức
tường của trường còn trồng đầy cây hoa bướm nở ra những bông hoa vàng
rực. Bọn tôi hái hoa cài vào áo, ngực hay bắp tay. Cánh hoa có răng cưa
như những ngôi sao khiến chúng tôi mơ màng tới đủ loại giấc mơ xoay
quanh huy hiệu cảnh sát trưởng trong phim cao bồi hay quân hàm sĩ quan,
nhưng Chai lại thích đính hoa lên vai nó rồi ưỡn ngực ra bảo với tất cả mọi
người nó là đại úy. Những giấc mơ ấy của chúng tôi nào bền lâu mà vỡ tan
như bong bóng xà phòng, nhưng có những thứ đã chôn sâu vào trái tim
chúng ta để rồi không bao giờ có thể phai mờ, dù chỉ là một chút.

“Cậu đang làm gì ở đây vậy? Hay là đổ em nào rồi?” Chai hỏi sau khi

chai rượu đã cạn phân nửa.

“Không.” Tôi lắc đầu. “Cậu hay loanh quanh ở đây à?”

“Ừ.” Chai gật đầu nhìn tôi vẻ lạ lùng.

“Có người nói nhìn thấy Jom ở gần đầy.” Tôi nhìn qua Chai ra ngoài

cửa hàng. Dòng người vẫn qua lại như mắc cửi, nhưng bóng dáng Jom vẫn
chẳng thấy đâu.

“Lâu lắm rồi mình không gặp chị ấy, từ khi chị ấy từ nước ngoài về. “

Chai im lặng một lúc. “Sao cậu không đến tận nhà thăm chị ấy thay vì ngồi
vêu ngoài đường đợi như thằng lập dị?”

“Chị ấy bỏ nhà đi lâu rồi.” Tôi rời ánh mắt khỏi khung cảnh bên ngoài.

“Cãi nhau với vợ bé của bố... Chắc chắn cậu phải nghe chuyện này rồi chứ
nhỉ?”

“Chưa một lần.” Chai sửng sốt. “Nhưng ít nhất chị ấy cũng phải liên

lạc với cậu chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.