CHAI THỜI GIAN - Trang 68

Đến giờ tôi vẫn còn thấy hình ảnh cô bạn gái, quấn một tấm vải kẻ ca

rô và bơi trong chiếc áo đồng phục trắng rộng thùng thình của tôi, vừa ngồi
hút cỏ vừa cười khúc khích như bị cù.

“Quân đội bảo vệ nước Thái ta

Quân địch là ai ta cũng chẳng nề hà

Đây dòng máu ta nguyện lòng đổ xuống…”

Khi Chai phê thuốc, nó đứng bật dậy, thẳng tưng như cây sào, hát

vang một hành khúc, còn tôi, Porm và những đứa khác ngồi quây thành
vòng tròn vỗ tay và giậm chân đánh nhịp.

“Quốc gia - Phẩm giá - Kỷ luật - Can đảm...” Chai gào khản cổ và giơ

tay chào, nhưng rồi nó ngã đập ngực xuống sàn rên rỉ: “Nhưng giờ mình
què rồi. Không làm lính được nữa. Không ai cần một thằng lính què cả...”

“Này, làm kỵ binh được không?” Porm cười hí hí. “Khi cậu cưỡi ngựa,

chẳng kẻ nào biết cậu què đâu.”

“Béo này, mình muốn trở thành người lính. Mình thương mẹ lắm. Mẹ

muốn mình trở thành một người lính...” Chai lao vào ôm tôi thật chặt và
khóc thút thít như một đứa con nít.

“Đừng trầm trọng thế, ông bạn, còn khối việc cho cậu làm,” tôi an ủi

nó. “Hút thêm ít nữa đi.”

Chẳng phải chỉ có Chai: chính tôi cũng lên chín tầng mây sau tăng thứ

hai. Sau này Porm kể lại rằng tôi đã trèo lên bậu cửa sổ, ngồi đó thút thít và
định lao từ tầng hai xuống sân xi măng bên dưới và bọn nó phải vật lộn mãi
mới kéo được tôi vào. Tôi cũng không nhớ rõ lắm. Hình như lúc đó tôi
tưởng tượng mình là một tờ giấy trắng và muốn bay ra ngoài, tự gấp thành
một cái máy bay, một con thuyền nhỏ hay cái thủ lợn, nhưng hi tôi nhận ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.