CHAI THỜI GIAN - Trang 66

Tôi về nhà vào lúc trời sẩm tối sau cả một buổi chiều lang thang vô

định. Tôi chán ngấy bản thân mình, trường lớp, gia đình, chán ngấy mọi
thứ. Tôi chỉ muốn bỏ trốn tới một nơi xa thật xa và quên đi tất cả.

Ning chưa đi học về, mẹ cũng không có nhà. Tôi tự hỏi không biết từ

đêm qua tới giờ, mẹ đã tạt qua nhà chưa. Ngôi nhà tĩnh mịch và cô độc,
như thể nó chỉ là một cái thùng các tông cũ dùng để chứa những thứ đồ bỏ
đi. Tôi quẳng cặp sách lên bàn phòng khách, kéo tất ra ném sang một bên
rồi thả người xuống ghế mây. Thứ gì đó đã thay đổi trong căn nhà này,
nhưng tôi không rõ đó là gì. Gió luồn lách qua các khe tường nứt khiến căn
nhà vốn mát mẻ nay trở nên lạnh lẽo - lạnh thấu xương. Tôi chỉ không
muốn đối diện với sự thật rằng tôi đang ở đây một mình.

Tôi mơ màng về bãi biển cát trắng xóa bên bố, mẹ và Ning cười đùa

vui vẻ, mơ về những đêm bố nằm ôm tôi và Ning kể chuyện hài, mơ về
những lúc hai anh em gối đầu trên đùi mẹ tận hưởng bàn tay mẹ vuốt tóc
chúng tôi quá đỗi dịu dàng...

Nhưng rồi một lần nữa, tôi lại choàng tỉnh, bởi vì những giấc mơ ấy

của tôi sẽ không bao giờ thành sự thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.