CHÂM NƯƠNG - Trang 12

Châm Nương đưa mắt nhìn gã, bấy giờ Mã Thủ mới phát hiện con ngươi
của chị sáng lắm, sáng đến lạ lùng. Dường như tụ lại dưới đáy mắt ấy là
hàng nghìn mũi kim đang loe loé thứ ánh sáng căm căm lạnh lẽo.
Chị tiếp lời: “Anh đi khám bệnh, thầy thuốc hỏi bệnh tình ra sao thì anh
phải trả lời đầy đủ rõ ràng thế nào? Bị dao đâm lại kêu rắn cắn? Bị rắn xanh
cắn lại đổ tại chó cỏ cào? Bệnh nào thuốc nấy, anh cứ bịa đặt như thế sao
tôi chữa nổi cho anh?”
Mã Thủ sốt ruột lắm, vạch cả băng vải cho chị xem lũ dòi bọ bay tung tăng
bên dưới: “Tôi có nói dối chị đâu, chị xem, ra nông nỗi này việc gì tôi phải
bịa?”
Châm Nương vân vê mấy cây kim cắm trên nấm mồ trong chảo: “Nhìn vết
thương mà chữa được thì anh đã khỏi từ lúc đến bệnh viện rồi, hà tất phải
lặn lội tới tận đây?”
“Tự đếm đong mà liệu đường suy tính, bệnh của anh… Không còn nhiều
thời gian đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.