『Châm Nương』—— 05
【05】
Mã Thủ không ngờ rằng ẩn sau mặt tiền bé tí tẹo kia lại là một không gian
rộng lớn đến vậy.
Như thể gã đang đứng giữa hành lang tối tăm, quạnh quẽ của một khu chợ
buôn quy mô nhỏ sau giờ đóng cửa. Phía trước là hàng chục lối đi theo hình
xương cá, hai bên tăm tắp các cửa hàng như những quán trà sữa, tạp hoá
ngoài đường. Cả hành lang nguyên một màu u ám, chỉ đâu đôi ba gian ở
thăm thẳm tận cùng là sáng đèn.
Hẳn B36 nằm trong lối rẽ thứ hai.
Mã Thủ bật đèn pin điện thoại, bấm bụng rờ rẫm vào hành lang. Gió đánh
cành đưa, lá úa lả tả vờn bay quanh gã.
Cửa B36 rực rỡ ánh đèn vàng óng ả. Trong bóng tối bao trùm, nguồn sáng
ấy như một hang động ấm áp, gọi mời gã mau mau bước lại.
Đứng trước gian hàng mang đậm nét cổ điển xa xưa, Mã Thủ sững sờ giây
lát, ngỡ mình đang lạc lối trong một phim trường cổ trang với những phố
xá triều Tống và thành trì thời Đường.
Biển hiệu bằng vải bố, lúc thì như lá cờ gọi hồn màu vàng nâu phấp phới
trên giáo đài, khi lại tựa tấm biển quảng cáo điện tử cứ lần lượt vài giây
“B36” rồi thoắt đổi thành “Châm Nương” bằng chữ triện.
Dưới biển hiệu là một người đàn bà đang xào nấu trên bếp lò cao cỡ ngang
nửa người. Bên chân là một thùng nước lã và một rá tre đong đầy hỗn hợp
bột đất, than gỗ thông trộn tàu xì.
Chị ta chừng ngoài bốn mươi, người gầy hốc hác như một que củi bận váy
sam thô, tóc vấn bằng vải bố, nếp nhăn giữa mày thẳng đứng như kim treo.
Hẳn là Châm Nương nọ.
Chị ta là “thầy lang” ư?
Chị đảo xẻng luôn tay, tiếng lạo xạo như rang đậu vang bên tai không dứt.
Thế nhưng thứ được rang trong chảo lại là kim may dài cả tấc, lập loè ánh