CHẬM RÃI - Trang 106

42

V

incent không tìm thấy chiếc quần lót của mình, anh xỏ vội quần dài và

khoác chiếc áo sơ mi lên tấm thân ướt nước rồi chạy đuổi theo Julie. Nhưng
nàng đi quá nhanh còn anh thì quá chậm. Anh chạy qua các hành lang và
thấy nàng đã biến mất. Không biết phòng Julie ở đâu anh hiểu là cơ may của
mình thật quá mong manh nhưng anh vẫn tiếp tục lang thang trong các hành
lang với hy vọng một cánh cửa sẽ mở ra và có tiếng Julie nói với anh: “Vào
đây, anh Vincent, vào đây”. Nhưng mọi người đã ngủ hết, không còn nghe
thấy một tiếng động nào, các cánh cửa đều khép chặt. Anh thì thầm gọi:
“Julie, Julie!”. Anh cao giọng thì thầm lên, anh hét lên tiếng thì thầm, nhưng
chỉ có sự im lặng đáp lại anh. Anh hình dung ra nàng. Anh hình dung ra
khuôn mặt mệt mỏi của nàng trong suốt dưới ánh trăng. Anh hình dung ra lỗ
đít của nàng. Ôi, cái lỗ đít của nàng trần truồng ngay bên cạnh anh vậy mà
anh đã bỏ lỡ, hoàn toàn bỏ lỡ. Vậy mà anh đã chẳng sờ được nó, thấy được
nó. Ôi, cái hình ảnh khủng khiếp này lại hiện lên và cái dương vật tội nghiệp
của anh thức dậy, cương lên, ôi nó cương lên một cách vô tích sự, phi lý và
vô cùng.

Trở về phòng mình anh buông người xuống ghế, tâm trí chỉ ước ao có

được Julie. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tìm thấy lại nàng nhưng
không biết phải làm gì. Sáng mai nàng sẽ đến phòng ăn dùng bữa điểm tâm,
nhưng chao ôi khi đó anh đã ở công sở của mình tại Paris. Anh không biết
địa chỉ của nàng, tên họ của nàng, nơi nàng làm việc, anh không biết gì hết.
Anh chỉ còn lại một mình với nỗi thất vọng vô biên được tượng hình qua độ
lớn bất lịch sự của cái dương vật của anh.

Cái này, mới khoảng một giờ trước, đã chứng tỏ lương tri đáng khen

qua việc biết giữ một kích thước thích hợp, điều mà trong một bài thuyết lý
hùng hồn nó đã lập luận xác đáng đến làm chúng ta ngạc nhiên; nhưng bây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.