CHẬM RÃI - Trang 117

49

C

hàng Hiệp Sĩ nhìn người lạ mặt, đặc biệt cái mũ thu hút sự chú ý của

chàng. Đội mũ như thế hai, ba thế kỷ trước là các Hiệp Sĩ được coi như đã đi
ra trận. Nhưng không kém phần ngạc nhiên so với cái mũ là bộ dạng lôi thôi
của người đàn ông này. Một cái quần dài, rộng, không ra hình thù gì mà chỉ
những người nông dân hết sức nghèo khổ mới có thể mặc. Hoặc giả, có thể,
là các thầy tu.

Chàng cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức, gần như ôm. Có thể chàng đang

ngủ, có thể chàng đang mơ, có thể chàng đang hoang tưởng. Cuối cùng,
người đàn ông đến bên cạnh chàng, mở miệng và phát ra một câu khẳng
định sự ngạc nhiên của chàng: “Anh là người thế kỷ XVIII à?”

Câu hỏi thật lạ lùng, phi lý, nhưng cái cách người đàn ông phát ra nó

còn lạ lùng hơn, với ngữ điệu chưa từng nghe thấy, dường như anh ta là một
sứ giả đến từ một vương quốc xa lạ và học tiếng Pháp ở một triều đình
không hề biết nước Pháp là gì. Chính ngữ điệu ấy, cách phát âm không
giống thật ấy đã khiến Hiệp Sĩ nghĩ rằng con người này có thể thật sự từ một
thời khác hiện về.

“Vâng, còn anh? chàng hỏi lại.
- Tôi ư? Thế kỷ XX”. Sau anh nói thêm: “Cuối thế kỷ XX”. Và lại nói:

“Tôi vừa sống một đêm tuyệt diệu”.

Câu đó đập mạnh vào hiệp sĩ: “Tôi cũng thế”, chàng nói.
Chàng hình dung ra bà T. và đột nhiên cảm thấy dâng tràn một làn sóng

biết ơn. Lạy Chúa, sao chàng lại quá bận tâm đến thế tiếng cười của ông
Hầu Tước? Làm như điều quan trọng nhất không phải là vẻ đẹp của cái đêm
chàng vừa sống qua, vẻ đẹp luôn luôn khiến chàng say sưa đến nỗi nhìn thấy
những bóng ma, lẫn mơ với thực, bị ném ra ngoài thời gian.

Và người đàn ông đội mũ, với kiểu phát âm nực cười, nhắc lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.