CHẠM VÀO NỖI NHỚ - Trang 18

im trong màn mưa mà chẳng còn có thể chạm nổi tới trái tim vẫn đang đập
vì nhau.

Cuối cùng, tôi cũng chỉ là đứa con gái vị kỷ và đáng trách trong tình yêu

đầu đời.

Mọi biện hộ đều trở nên vô nghĩa. Có những thứ khi đã xảy ra rồi, dẫu có

chắp vá bằng muôn vàn yêu thương và hối hận thì cũng không thể nào làm
mất đi những rạn nứt trong tâm hồn và con tim. Đến khi ấy tôi mới hiểu thế
nào là sự xa cách trong tình yêu, nó xa xôi hơn cả sự xa lạ chưa từng quen
biết trước kia. Mấy tháng sau, Dương sang Anh học nghiên cứu sinh, để lại
cho tôi, tròn trịa nỗi đau buồn và sự tiếc nuối…

Cứ ngỡ chuyện đã qua rồi, người đã đi rồi, tình đã xa rồi là trái tim có

thể thôi thổn thức. Vậy mà mỗi khi chuyện cũ dội về, lòng tôi thắt lại. Tôi
chẳng còn gì ngoài ký ức về anh của ba năm trước, của một thời đã yêu tôi
tha thiết. Giấu mình sau bình hoa của khung cửa sổ nhìn ra hiên quán cà
phê, tôi lặng lẽ đọc lại trang sổ nhỏ cũ:

- Anh có yêu em không?
- Có chứ, yêu em nhất còn gì?
- Nhưng làm sao anh biết anh yêu em?
- Em có tập trung ôn bài đi không, anh đánh trượt bài thi nhé!
- Anh thật sự yêu em mãi chứ?
- Anh yêu em, sẽ vẫn mãi yêu em...
Phải khóc bao nhiêu lần vì một người để không còn khóc vì người ấy

nữa? Có lẽ duyên phận chỉ mỏng manh như một cơn mưa mùa hạ, vội đến
và mau qua. Giá như tôi có thể nói một lời xin lỗi cho Dương của tôi ngày
ấy.

Vội vã rời quán trước khi anh bắt gặp, tôi ngoái nhìn Dương lần cuối,

bóng dáng anh từ phía sau, cứ như những mùa hạ yêu thương, vững chãi,
yên bình. Dẫu sao thì, chúng tôi cũng từng có nhau, bằng tất cả. Ngày hôm
qua, ngày hôm nay và những ngày sau, xin đừng gọi tên nhau bằng những
đổi thay…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.