CHẠM VÀO NỖI NHỚ - Trang 20

vừa bị cuốn hút, đứng sát cửa kính nhìn theo. Cô đi bộ ra khỏi cửa chính
tòa nhà, rẽ sang phía bên phải vỉa hè và đứng chờ ở trạm xe bus. Áp mặt
vào cửa kính, tôi cũng không thể nhìn thấy gì thêm và cả ngày sau đó, mỗi
khi nhớ lại cảnh tượng ấy, tôi lại cười, một mình.

Kể từ buổi chiều hôm đó, việc đầu tiên khi đến văn phòng tôi làm là

quay sang nhìn cô ấy, những lúc nghỉ ngơi, thư giãn trong giờ cũng vậy,
như một thói quen. Càng nhìn, tôi lại càng thấy cô ấy xinh đẹp. Nó giống
với việc tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, vươn vai đến bên một khung cửa sổ
và ngắm nhìn cỏ cây, muôn hoa còn ướt hơi sương, xanh mát, mượt mà, rất
dễ chịu. Cứ thế, cô ấy bước vào cuộc sống của tôi mà không hề hay biết.
Thỉnh thoảng cô ấy cũng quay sang nhìn về phía văn phòng tôi, nhưng
không phải nhìn tôi mà như đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi cũng không biết
cô ấy tên gì, công việc chính xác là gì, có bao giờ ngắm nhìn ai đó như tôi
đang làm không, chỉ biết rằng cô rất chăm chú, tập trung và hay hí hoáy
viết. Bàn làm việc của cô lúc nào cũng có một bình hoa nhỏ, màu trắng,
trông rất giống cúc họa mi, xinh xắn, nhẹ nhàng… Mọi thứ về cô đều là do
tôi quan sát, ngắm nhìn và suy đoán nhưng nó làm tôi thích thú vô cùng.
Cảm giác có riêng một điều gì đó cho mình mà không cần phải quan tâm
đến những việc khác thực sự rất yên bình và thoải mái, giống như thứ tôi
đang có bấy lâu - những khoảnh khắc hồn nhiên, trong trẻo của cô ấy.

Một lần, mỏi mệt sau khi giải quyết hết các bản kế hoạch của nhân viên,

thứ duy nhất tôi muốn làm khi ấy là được nhìn cô cười, hay bất kỳ điều gì
về cô cũng được. Tôi ra sát cửa kính, ngắm cô chăm chú làm việc, lòng
thầm nghĩ giá mà cô ấy cũng nhìn tôi như thế. Bất chợt, cô ấy quay sang
nhìn về phía tôi, trực diện, bất ngờ, khiến tôi bối rối, không kịp phản ứng.
Cô ấy cười, tươi như cánh hoa hướng dương ngày nắng, dù là cho tôi hay
cho cái ý tưởng mà cô vừa nghĩ ra cũng không còn quan trọng nữa, bởi tôi
đã mất hẳn khả năng phân tích trước nụ cười và gương mặt ấy rồi. Cô ấy
quay lại làm việc tiếp, tôi bần thần một lúc thì nảy ra ý định phải làm gì đó
để cô ấy biết tôi muốn nói chuyện, muốn gặp gỡ. Nghĩ là làm, tôi quay vào
mở ngăn kéo, lấy giấy viết, bút nhớ, stick note, keo dán và bắt đầu thực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.