CHẠM VÀO NỖI NHỚ - Trang 39

thốt nên lời. Bầu trời ngoài kia cũng dần buông xuống, chẳng có nổi một vì
sao.

Những ngày sau đó chẳng dễ dàng gì đối với em. An gầy đi như một

chiếc lá cuối mùa. Em có ý định nhượng lại Ngôi nhà của An cho cô bạn
nhưng tôi ngỏ ý giữ lại. Em cũng buông lòng mà thuận theo. An đi Anh,
chẳng phải vì Vinh và những dang dở trong im lặng. Em chỉ muốn một lần
cuối tận mắt ngắm nhìn những yêu thương mà mình đã từng dành trọn.
Từng nơi, từng nơi Vinh đã qua, đã kể, Ngôi nhà của An sẽ không còn là
những tưởng tượng và mô hình nữa. Nó hiển hiện trước mắt em. Trái tim
mạnh mẽ của em xứng đáng có được những điều rất thật ấy, dẫu dư vị còn
lại vẫn xót xa lắm. Tôi tự hỏi rằng con người ta yêu nhau bao lâu là đủ và
bao xa có thể làm nên khoảng cách trong tình yêu? Lạc một chút thôi, tất cả
rồi chỉ còn lại là những kỷ niệm và xót xa. Đã mấy ai nguyên vẹn một câu
thề, tròn trịa một con đường? Tôi cũng không biết tới khi nào em mới có
thể quay trở lại với niềm tin về tình yêu như ngày đầu hồ hởi nhưng tôi sẽ
đợi em, trong ngôi nhà này. Tôi muốn yêu thương, chăm sóc nó như em đã
từng yêu, bởi nơi đây chứa đựng nhiều thứ của em quá. Tôi đợi em…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.