CHẠM VÀO NỖI NHỚ - Trang 69

Ngày Ấy

Sao không ngân nga thêm vài câu
Sao quên mau suy nghĩ ban đầu
Khi tôi còn trẻ
Bao lâu tôi chưa yêu ai đậm sâu
Chưa nghe tim rung lên như ngày ấy…
(Yên bình - Nguyễn Hồng Hải)

Đ

ã rất lâu rồi mới nghe một bài hát hay như vậy. Thấy trong đó thấp

thoáng bóng dáng mình với những ngày tháng đã khuất sau một cuộc tình
vẫn còn quá đậm sâu; thấy trong đó cái lầm lũi đơn độc xâm chiếm cả
quãng đời mà bản thân ngước nhìn một vài người đối diện với những mong
muốn tìm trong họ nét gì đó của hình bóng cũ để rồi nhận ra, cuối cùng
mình cũng chỉ là kẻ yếu lòng. Ai nói rằng thời gian sẽ giúp ta quên đi tất
cả, khi mà ký ức lại là tài sản cuối cùng còn lưu giữ, để giờ đây lòng chênh
chao nhận ra bao lâu cũng không qua nổi cái thời “khi tôi còn trẻ” ấy.

Khi còn trẻ - khi mà bản thân nghĩ rằng phía trước vẫn còn quá nhiều

thời gian, quá nhiều cơ hội để tìm gặp giữa vạn người cái chạm tay duyên
số - lòng người chỉ mải miết đi tìm cái tôi, khẳng định cái tôi, thậm chí
ngay trong tình yêu của mình. Nào ngờ thời gian chẳng cho một ai thêm
chút đợi chờ, đã vuột nhau vạn lần không thể níu giữ, không thể quay lại.

Khi còn trẻ - khi mà bản thân nghĩ rằng chỉ cần tình cảm thật, và chỉ cần

người chân thành thì dù ngàn năm trôi qua, vẫn có thể tìm lại nhau sau mải
miết đời thường; mọi thứ sẽ vẫn ở nguyên vị trí cũ đợi chờ mình. Đâu biết
rằng đi về nơi ấy chỉ còn lại sự xuyến xao và cái nuối tiếc nao lòng của bản
thân. Nếu bỏ rơi nỗi nhớ, bỏ rơi tất cả cho thời gian nuôi dưỡng thì hẳn yêu
thương nơi người sẽ tới lúc đi theo thứ đã cưu mang nó, đi theo người đã
trân trọng nó. Hối tiếc vì đã bỏ lỡ một tấm chân tình khi xưa ấy là điều hối
tiếc đáng trách nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.