CHẠM VÀO NỖI NHỚ - Trang 82

những xót xa thuở nào. Mọi vụn vỡ đều in lên bóng dáng ngày xưa, diệu
vợi quá. Hóa ra ta đã quen và quên rồi ư? Có phải thế không những đơn
côi?

Đến một lúc nào đó, tình yêu chẳng còn là tiếng cười, nỗi nhớ, niềm

thương; da diết, cồn cào xưa kia đã tan biến như mây, như gió của trời. Hôn
nhân chỉ còn là cái gật đầu mang tính chấp nhận. Một thoáng xót xa, một
thoáng nuối tiếc, một thoáng cam chịu. Rồi cũng đến lúc phải không? Nghe
một bản tình ca cũ và nhủ lòng, mình đã từng yêu như thế đấy, cuồng say,
nồng nàn và nông nổi. Rồi cũng đến lúc phải không? Nghĩ về hôn nhân là
cảm giác sống yên bình bên một ai đó - một ai đó chưa hẳn là tình yêu. Ừ!
“Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau” cơ mà.

Phải rồi! Đến một lúc nào đó…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.