CHẠM VÀO TƯƠNG LAI - Trang 166

trượt vào băng ghế nhỏ đằng sau trong khi Sydney bật đèn xi nhanh và từ
từ chuyển làn đường.

“Cậu bỏ cái túi ra sau luôn đi,” cô nói, điều chỉnh gương chiếu hậu. “Tớ

biết bên trên này hơi chật.”

Trước khi ghé qua văn phòng của bố, tôi đã kịp mua ba cái quần cộc.

Không có vẻ gì là Sydney sẽ mở khóa ba lô tôi ra và trông thấy chỗ quần
đó, mãi đến khi cô ấy nói đến cái túi tôi mới nhận ra rằng nãy giờ tôi cứ ôm
khư khư nó trong tay.

“Hai mươi phút nữa cậu phải đi đâu vậy?” Tôi hỏi, hi vọng cô không thốt

ra một cái tên con trai nào đó.

“Nhà,” cô nói.
Đúng rồi!
“Một phụ nữ sẽ đến cho nhà tớ xem một slideshow để thuyết phục mua

một gói dịch vụ Chia sẻ thời gian[1],” cô nói. “Bố mẹ tớ không thích lắm
nhưng hai chị tớ và tớ năn nỉ bố mẹ cứ xem thử thế nào. Thêm nữa, nếu cậu
ngồi xem suốt buổi trình chiếu, cậu sẽ nhận được một thẻ quà tại Olive
Garden.”

[1] Chia sẻ thời gian sử dụng, đó là việc thay vì sở hữu một biệt thự nghỉ

dưỡng ở những khu vực du lịch nổi tiếng ven biển, trên núi… chúng ta chỉ
có thể nghỉ ngơi tại đó một hoặc vài tuần trong năm, thời gian còn lại
chúng ta về nơi thường trú cùng với công việc, học tập và các mối quan hệ
xã hội của mình, chúng ta chỉ phải sở hữu quyền được lưu trú cùng việc sử
dụng các tiện ích đi kèm như: bể bơi, sân golf, phòng tập thể hình… một
hoặc vài tuần nghỉ cùng gia đình mà chúng ta đã lên kế hoạch trước đó. Các
tuần còn lại, quyền nghỉ dưỡng thuộc về các gia đình khác. Việc chia nhỏ
thời gian sở hữu trong năm và chia sẻ chi phí quản lý, bảo trì với các gia
đình khác nhau khiến cho chi phí để một gia đình được tận hưởng kỳ nghỉ
sang trọng, chất lượng cao nhất rất thấp.

“Tớ ghiền bánh mì que ở đấy,” tôi nói. Sydney nhìn tôi mỉm cười. “Tớ

cũng vậy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.