CHẠM VÀO TƯƠNG LAI - Trang 248

của Emma và với tay lên cái gạt nước. Nó kẹp một tờ giấy gấp đôi vào cần
gạt nước, rồi lại đạp xe đi.

* * *
Tôi chộp lấy cái điện thoại không dây trong phòng bố mẹ rồi đi ra ngoài.

Khi đến bức tường thấp bao quanh mấy cái xích đu, tôi quay số của anh
David. Giọng của David trên máy trả lời tự động cất lên sau hai hồi
chuông.

“David đây. Có thể hiện giờ tôi đang lọc tên người gọi, hãy cho biết tên

sau hai tiếng bíp để tôi quyết định xem có nhấc máy hay không.”

“Anh, em Josh đây,” tôi nói, đi qua đi lại giữa hai cái xích đu. “Chắc anh

đang ở trên lớp nhưng nếu anh nhận…”

Có tiếng lách cách bên kia đầu dây. “Chú mày còn ở đấy không?”
“Em đây.”
“Anh ngủ quên nên bỏ lỡ giờ học buổi chiều rồi,” anh nói. “Nhưng chớ

có mà hở ra với bố mẹ đấy.”

Nếu mà chưa biết gì về tương lai của anh David, thể nào tôi cũng phì

cười về câu nói vừa rồi của anh. Giờ tôi đang tự hỏi không biết còn gì về
cuộc đời của anh mà bố mẹ - hay tôi - chưa hề biết nữa. Rốt cuộc anh cũng
sẽ phải cho mọi người biết anh là gay bởi vì anh đưa Philip về căn nhà bên
hồ của tôi. Thực ra một ngày kia, anh sẽ viết lên mạng rằng anh đang có
quan hệ tình cảm với một người đàn ông.

Tay còn lại tôi nắm sợi dây xích của một trong hai chiếc xích đu. “Anh

nói chuyện một chút được không?”

Tôi nghe thấy David ngồi phịch xuống chiếc ghế lười. “Được. Thế có

chuyện gì?”

Tôi không thể nhớ được tại sao tôi nghĩ đến chuyện gọi cho anh trai để

được giúp đỡ. Anh ấy không thể nói được gì nếu tôi không tiết lộ mọi
chuyện về Sydney và tôi, cả tương lai của hai đứa nữa. Nếu không kể cho
anh nghe về Facebook thì chuyện sẽ nghe như chẳng có gì thuyết phục. Ai
lại than phiền về chuyện đi dự buổi đốt lửa mừng với Sydney Mills chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.