khi nó ở trần. Có vẻ như bọn con trai thích làm thế khi có thân hình cường
tráng. Không cần nói cũng biết tôi thuộc típ con trai lúc nào cũng mặc áo.
Thật may vì tôi đã không học thể dục với Kyle trong thời gian nó và Emma
hẹn hò. Điều cuối cùng tôi cần là nghe nó nói về Emma trong khi tồng
ngồng đi qua đi lại như thế.
Tôi giả vờ như muốn thay khăn mới. “Không có, quỷ.” Tyson lôi quần
dài ra khỏi tủ gửi đồ, lục lọi trong túi và lấy ra đồng hai lăm xu. Kyle vỗ vai
nó rồi nghênh ngang đi ra dọc theo lối đi. Khi nó đi khuất, Tyson và tôi
nhìn nhau nhún vai.
“Nó như thế để làm gì không biết?” Tôi thì thào.
“Không thay đồ cũng không chịu quàng khăn che lại nữa.” “Ừ,” Tyson
nói. “Tao đâu cần nhìn cái đùm của nó năm ngày một tuần chứ.”
Tôi cởi áo sơ mi qua đầu. “Có lẽ đó là lí do tại sao mày và Kellan chia
tay. Mày gọi đó là “cái đùm”.”
“Nếu tao mà có một cái máy nhắn tin,” Tyson nói, “tao cược là tao và
con bé vẫn còn cặp với nhau.”
“Nếu mày có máy nhắn tin, con bé sẽ gọi liên tục. Mày sẽ phải mất cả
nửa đời chạy thục mạng ra cái bốt điện thoại gần nhất mà gọi cho nó đấy.”
Chuông reo và dây giày cũng vừa cột xong. Tôi lôi tuột cái ba lô ra khỏi
tủ gửi đồ và đặt nó xuống chiếc ghế băng, rồi lấy ra cây bút và tờ giấy từ túi
trước, đặt nó lên đùi, vuốt cho thẳng. Trong suốt tiết học đầu tiên, tôi đã
soạn một danh sách: “Tôi tự hỏi tương lai của…” Đến lúc này tôi đã viết
tên mười tám đứa tôi muốn tìm kiếm thông tin trên máy tính của Emma.
Danh sách gồm có cả một số đứa giỏi nhất khối. Có thể một trong số tụi nó
sẽ tìm ra cách chữa trị những khiếm khuyết về gen hay thiết kế loại xe chạy
không cần nhiên liệu. Có thể trưởng câu lạc bộ kịch sau này được biểu diễn
ở Broadway. Và bạn gái đầu tiên của tôi, em Rebeca Alvarez. Mười lăm
năm nữa em ấy sẽ ra sao?
Cũng có những đứa kì quái đến nỗi không thể bỏ qua được, như Kyle
Simpson chẳng hạn. Diễn viên múa thoát y nam trong tương lai.