CHẠM YÊU - Trang 195

- Không, không phải vậy đâu. - Dexter nói. Anh ấy mỉm cười, làm ra vẻ
không có gì quan trọng, rồi vòng tay khoác lên vai tôi. - Mỗi gia đình đều

có một đứa con lạc loài

[19]

mà, phải không? Kiểu truyền thống Mỹ mà.

- Kể anh nghe nào. - Chris nói, lật ổ bánh mì đang nướng trên lò. - Ít nhất là
cậu không vô tù.

Dexter uống một ngụm bia lớn:

- Chỉ một lần thôi.

Dexter nói một cách vui vẻ, rồi nháy mắt với tôi. Và thế là anh đã trở lại với
con người của mình, như thể mọi chuyện đã xảy ra chỉ là một trò đùa không
hề làm phiền gì đến anh. Còn tôi, dù sao đi nữa, tôi vẫn nhìn Don, bụng sôi
lên, giống như bây giờ tôi có một bàn thua cần cân bằng. Nhìn Dexter suy
tư, dù chỉ một thoáng, lại khiến tôi cảm thấy anh gần gũi với tôi hơn, cứ
như là anh không chỉ là chàng trai mùa hè tạm thời, mà là một cái gì đó lớn
lao hơn.

Phần còn lại của bữa tiệc diễn ra suôn sẻ. Món hambuger và xúc xích được
mọi người hưởng ứng nồng nhiệt, trong khi ôliu và cà chua phơi nắng mắc
tiền hầu như không được đụng tới. Món trứng mimosa và salad đậu của
Jennifer Anne được bầu chọn ngon nhất. Thậm chí tôi còn thấy mẹ liếm
sạch mấy ngón tay sau khi ăn miếng bánh kem chocolate thứ hai mà
Jennifer làm - món bánh được trang trí bằng một muỗng kem lạnh phía trên.
Như vậy là quá nhiều cho một người sành ăn.

Khi trời sẫm tối, mọi người chia tay nhau và mẹ tôi biến mất trong phòng
mình, than rằng đã quá mệt mỏi, trong khi những người khác gần như kiệt
sức vì còn làm nhiều hơn bà. Thế là Jennifer Anne, Chris, Dexter và tôi dọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.